---
Kỷ Tu Nhiễm cười khẽ một tiếng, "Chưa bao giờ từng thấy cô ăn mặc như vậy."
Diệp Oản Oản cố ý nhìn về phía Tu La Chủ ở bên cạnh, sau đó mở miệng nói như đúng rồi, "Nữ nhân thay đổi vì người mình chấm đó nha!"
Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, không nói gì.
Mà cành cây khô dưới chân “người nào đó” trong lúc lơ đãng đạp phải bỗng biến thành bụi phấn...
Diệp Oản Oản lặng lẽ lén lút nhìn gương mặt không cảm xúc như phủ băng của chàng trai, nhưng khí áp lại rõ ràng trầm thấp xuống, quả nhiên…
Trực giác của nàng không sai, chỉ cần là thời điểm có mặt Kỷ Hoàng, “người nào đó” liền đặc biệt dễ dàng lộ ra sơ hở...
Chỉ chốc lát sau, đoàn người Diệp Oản Oản đi tới trước cửa Thẩm gia.
Nhìn Thẩm gia rộng đến vô biên vô tận, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co giật, bọn họ đây là một ngôi nhà sao?? Thế này chi bằng nói là một hoàng cung thì đúng hơn!
Diệp Oản Oản rốt cuộc minh bạch, tại sao trước đó gã gia nhân Thẩm gia lại nói đi lung tung ở Thẩm gia sẽ lạc đường vậy. Sau khi nhìn thấy Thẩm phủ, quả thật là không còn lời nào để nói.
Trước cửa Thẩm phủ là hai bức điêu khắc hình rồng, dài chừng trăm mét, cao chừng mấy chục mét, giống như rồng thật, trông rất sống động.
"Ha ha ha, Kỷ Hoàng, khách quý! Đã lâu không gặp, hôm nay có thể tham gia yến hội Thẩm gia, thật là làm cho Thẩm gia chúng tôi nở mày nở mặt." Thời điểm Diệp Oản Oản nhìn thấy hai bức điêu khắc hình rồng sống động đó, một người đàn ông trung niên vóc người hơi mập, mặt đầy vẻ phú quý, nhanh chân đi ra, hướng về Tư Dạ Hàn cùng Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
"Ha ha, Thẩm thúc thúc nói gì vậy, có thể tham gia được Yến hội Thẩm gia, là vinh hạnh của tôi mới đúng." Kỷ Tu Nhiễm thấp giọng cười một tiếng.
"Ha ha, Kỷ Hoàng thật là quá cho mặt mũi." Thẩm gia chủ hào sảng cười một tiếng, chợt nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Tu La Chủ, chúng ta hẳn là đã vài năm không gặp rồi đi. Hôm nay chúng ta nhất định phải uống nhiều hơn hai chén, như thế nào?"
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn hướng về Thẩm gia chủ gật đầu, nói: "Thẩm thúc khách khí rồi, nếu ngài đã có lời, tôi đương nhiên phụng bồi."
Tại Độc Lập Châu, vô luận thế lực lớn nhỏ, đều có quan hệ hợp tác kinh tế với Thẩm gia. Cho dù là Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đều cần cấp cho Thẩm gia mấy phần mặt mũi.
Nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trước mặt này, Diệp Oản Oản không khỏi cảm thán. Cái gã Thẩm gia chủ này, thật không hề làm giá, thật là mọi việc đều thuận lợi, bất kỳ thế lực nào cũng đều có thể kết giao, khó trách có thể nắm trong tay mạch máu kinh tế của Độc Lập Châu, có thể làm ăn được đến từng ngóc ngách xó xỉnh nào của Độc Lập Châu…
"Ha ha, Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, hai vị khách quý, mau theo Thẩm mỗ, Thẩm mỗ sẽ chuẩn bị đại lễ cho hai vị." Thẩm gia chủ nói xong, lập tức vô cùng nhiệt tình mà bắt lấy tay của Tư Dạ Hàn và Kỷ Tu Nhiễm, đi vào bên trong Thẩm gia.
Nhìn Thẩm gia chủ vừa dắt tay Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm vừa rời đi, cảm giác này làm sao lại có chút…sai sai…
"Vị nữ sĩ tôn quý này, làm phiền ngài trình thiệp mời của ngài ra." Một người hầu gái của Thẩm gia hướng về Diệp Oản Oản cười nói.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem thiệp mời giao cho cô ta.
Còn không đợi cô ta mở miệng, Thẩm gia đại công tử bỗng nhiên đi đến đây, cặp mắt sáng lên, chăm chú nhìn Diệp Oản Oản, chậc chậc lắc đầu.
"Mỹ nữ, chúng ta lại gặp rồi, được gặp cô thật là cao hứng. Nếu như cô không đến, yến hội của tôi, quả thật không có chút ý nghĩa nào..." Thẩm gia đại công tử hướng về Diệp Oản Oản, ngữ khí đầy khoa trương mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, ngươi tổ chức tiệc chia tay thì có một đồng một cắc nào liên quan tới ta?
"Tới đây! Cầm lấy..." Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thẩm gia đại công tử không biết từ chỗ nào lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Diệp Oản Oản.
"Chuyện này..." Nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng bị Thẩm gia đại công tử nhét trong tay, Diệp Oản Oản hơi nghi hoặc một chút.