“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Lâm Kiều Như không biết đã xảy ra chuyện gì, cô lập tức rướn cổ lên nhìn về phía màn hình điện thoại di động.
Một giây sau, cô cũng sững sờ.
Trong điện thoại là một tấm ảnh chụp, người trong ảnh chắc là Triệu Như Lan khi còn trẻ.
Vậy mà lại chụp loại ảnh này!
Khuôn mặt Lâm Kiều Như lập tức đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa sợ hãi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Reng reng reng!”
Đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Tên hiển thị người gọi đến là Lâm Quốc Triều!
Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta chủ động gọi điện thoại cho Triệu Như Lan.
Cả người Triệu Như Lan đang run rẩy, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh để nghe điện thoại.
“Như Lan, bà đã xem ảnh chụp mà tôi vừa gửi cho bà chưa?” Lâm Quốc.
Triều hỏi.
“Tấm ảnh đó… Là do ông chụp sao?”
“Không sai!” Lâm Quốc Triều trực tiếp thừa nhận.
“Khốn nạn! Súc sinh! Cặn bã!”
Triệu Như Lan tức giận đến mức chửi ầm lên: “Năm đó tôi bị ông chà đạp như vậy, không ngờ ông còn vô sỉ đến mức chụp ảnh lại! Hiện giờ ông gửi ảnh này cho tôi là có ý gì hả?”
“Tôi nghe nói Tân Vũ Phong vừa nhận được một căn biệt thự cao cấp, bà bảo cậu ta giao căn biệt thự cho tôi đi!”
Lâm Quốc Triều lập tức ra điều kiện.
“Ông đừng có mơi”
Triệu Như Lan từ chối thẳng thừng.
Lâm Kiều Như ở bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch, cô chưa bao giờ nghĩ đến, cha ruột của mình lại là người vô sỉ như thế.
Đột nhiên, giọng nói từ đầu bên kia điện thoại đã chuyển sang giọng nữ, đúng là tiếng của Dương Nguyệt Dung.
“Hồ ly tinh, ảnh chụp kiểu này trong tay chúng tôi còn hơn trăm tấm nữa, nếu như bà không đồng ý, chúng tôi sẽ trực tiếp đăng lên mạng, để cho tất cả mọi người trên đời này trông thấy chuyện cười kia của bà, đến lúc đó khả năng bà còn nổi tiếng trên mạng ấy chứ!”
“Hu hu hưu…”
Đối mặt với lời uy hiếp này, Triệu Như Lan lập tức suy sụp, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Cuộc đời bà đúng là quá khổ.
Khi còn chẻ bị người ta chiếm đoạt, mang thai ngoài ý muốn, bị bao nhiêu người chỉ trỏ…
- ------------------