Vì buổi hôn lễ này, nhà họ Quách đã tiêu tốn số tiền lên đến mấy tỷ, bao cả một phòng tiệc của khách sạn Caesar.
Đồng thời, còn mời cả những nhân vật nổi tiếng của các giới trong Dương Hải.
Nhưng khi hai nhà Quách Lâm đến khách sạn lại bị khách sạn thông báo, bọn họ không thể tổ chức đám cưới ở đây.
“Làm ăn kiểu quỷ gì vậy?”
Quách Tử Hạo nổi giận đùng đùng: “Khách sạn Caesar các người đối đãi khách hàng như thế này sao?
Mau cho chúng tôi vào trong, nếu làm lỡ mất hôn lễ của tôi, tôi lập tức kiện các người ra tòa đấy!”
“Cậu Quách!”
Giám đốc khách sạn đứng ra giải thích: “Hôm nay không chỉ có phòng tiệc, cả một tòa khách sạn đều bị một đại nhân vật nào đó bao toàn bộ rồi!
Bất luận là ngài dùng thủ đoạn gì, tôi cũng chịu bó tay thôi!”
“Thật đáng giận, vô cùng xin lỗi!”
Khuôn mặt Quách Tuấn Hùng xanh mét, ngàn vạn lần không hề nghĩ đến rằng lại xui xẻo tới như vậy.
Anh ta căn bản không hề phòng bị gì cả, thời gian ngắn ngủi như thế, muốn thay đổi khách sạn cũng không thực tế.
Nhưng mà, rất nhiều khách khứa lục tục đến lại bị ngăn lại bên ngoài khách sạn.
Nếu buổi hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ, vậy thì nhà họ Quách, sẽ trở thành trò cười cho cả một Dương Hải này mất!
“Giám đốc, lẽ nào không thể châm chước một chút sao, tôi có thể thêm tiền mà!” Quách Tử Hảo muốn dùng tiền bạc để tạo quan hệ.
“Đây không phải vấn đề tiền nong!”
Giám đốc khách sạn lắc lắc đầu, thái độ rất cương quyết.
Trên thực tế, đến cả ông ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Ba ngày trước, khách sạn Caesar đột nhiên bị một người giàu có thần bí thu mua.
Mà người giàu có thần bí kia, chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, chính là phải hủy bỏ buổi hôn lễ này, đồng thời bao trọn cả khách sạn trong ngày hôm nay.
Đây giống như là đang cố ý nhằm vào nhà họ Quách vậy!
“Tuấn Hùng, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Lâm Yến Vân gấp gáp đến mức giậm chân liên tục, trên trán đã toát ra mồ hôi hột to như hạt đậu.
Cô ta vốn đã gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào buổi hôn lễ này, hy vọng có thể khoe với tất cả những người thân bạn bè biết rằng cô ta được gả vào nhà giàu có.
Ai biết rằng bây giờ ngược lại, cô †a trở thành một vai hài kịch!
“Xem ra… chỉ có thể tạm thời hủy bỏ hôn lễ thôi!” Quách Tuấn Hùng cười khổ nói.
“Không được!”
Lâm Yến Vân lắc lắc đầu, rướn cổ gào lên: “Em gả cho tên phế vật Tần Vũ Phong đó, bị hủy bỏ tròn ba năm rồi! Hôm nay, em nhất định phải giành lại tất cả danh dự mà năm đó bị vứt đi! Tuấn Hùng, nếu anh không thể thỏa mãn được yêu cầu này, thì đừng hòng lấy eml”
Đối mặt với một yêu cầu bốc đồng như vậy, Quách Tuấn Hùng cũng tức giận, anh ta nhấc cánh tay lên, hung hăng đánh cô ta một cái tát.
“Bốp!”
Cái tát vang vọng. “Anh… anh lại dám đánh em?”
Lâm Yến Vân che bên má, vừa phẫn nộ vừa không thể tin được.
“Đồ đàn bà thối, thật sự coi mình là thánh nữ băng thanh ngọc khiết sao? Cô và Tân Vũ Phong kết hôn ba năm, rõ ràng là một con tiện nhân, còn dám ở đây yêu cầu tôi nhiều như vậy sao?”
“Tôi tặng xe thể thao Porsche cho cô, tặng cô chiếc nhãn 6 tỷ, còn tổ chức cho cô một buổi hôn Nếu cô còn không biết thức thời, thì tôi dứt khoát đạp cô một cái ngay! Với thân phận của cậu đây, lẽ nào thiếu phụ nữ lắm sao?”
Quách Tuấn Hùng mắng mỏ một trận, khiến cô ta bị coi thường không ra gì cả.
“Hu hu hưu…”
Lâm Yến Vân vô cùng uất ức, nước mắt đầy mặt, đột nhiên cô ta lại nhớ đến những điều tốt của Tân Vũ Phong.
Mặc dù Tần Vũ Phong không có tiền, nhưng ba năm qua vô cùng nghe lời cô ta, đừng nói đến đánh cô ta, đến cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói.
Lúc đó, cô ta cảm thấy Tân Vũ Phong chẳng có bản lĩnh gì, là một kẻ thất bại, bây giờ trong lòng lại có hơi hối hận.
Cách đó không xa.
Khi nhìn thấy cảnh cô ta bị tát một cái, Lâm Kiều Như chỉ cảm thấy rất hả giận, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Nhưng biểu cảm ấy, lại bị Lâm Yến Vân bắt được.
“Con nhóc chết tiệt, mày cười cái gì, mày đang cười nhạo tao sao?”
Lâm Yến Vân lao qua đó, lớn giọng mắng mỏ.
“Không… em không có…”
Lâm Kiều Như lập tức lắc đầu, kinh sợ và lúng túng, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ vậy.
“Giả bộ cái gì? Tao ghét nhất là dáng vẻ vô tội của mày! Cho dù bổn tiểu thư có nghèo túng thì mày cũng không thể so bì với tao được! Còn nữa, người chồng phế vật mà tao không thèm, cũng sẽ không nhìn trúng mày đâu… Hôm nay không phải sinh nhật mày sao, sao Tân Vũ Phong lại không ở cùng mày thế này?” Lâm Yến Vân nói những lời độc ác.
Nghe thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Như bỗng tối lại.
Mấy ngày trước, Tân Vũ Phong còn đặc biệt gọi điện thoại cho cô, hỏi cô muốn quà sinh nhật là gì.
Lúc đó, trong lòng cô có chút mong chờ, cho dù Tần Vũ Phong không tặng quà gì, chỉ cần ở bên cạnh cô là đủ rồi.
Ai biết rằng hôm nay, Tân Vũ Phong lại như là mất tích vậy, căn bản không thể tìm được anh.
Lế nào sự dịu dàng trước đây của Tần Vũ Phong đều chỉ là giả bộ thôi?
“Âm ầm ầm!”
Đúng lúc này, một hàng xe hào hoa từ xa chạy đến, thu hút sự chú ý của không ít người.
Đúng tám chiếc xe màu đen chạy trên đường, bảo vệ một chiếc xe Roll-Royce.
Rất nhanh, cửa xe mở ra, mấy chục người bảo vệ bước xuống, khí thế bừng bừng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Một người ở giữa còn cầm chiếc két sắt, bên ngoài còn có logo đặc biệt nữa.
“Logo đó, là biểu tượng cho công ty trang sức Cartier!”
“Lễ nào bên trong cái két sắt đó, là sợi dây chuyền Đôi Cánh Thiên Sứ sao?”
“Đó là châu báu giá 30 nghìn tỷ đấy, không ngờ rằng lại xuất hiện ở đây!”
“Hôm nay người giàu có thần bí bao cả một khách sạn, chẳng lẽ lại chính là người mua sợi dây chuyền kia?”
“Haiz… Không biết rốt cuộc là cô gái xinh đẹp như thế nào, có thể có được sự may mắn như vậy!”
Không ít người qua đường đều vô cùng tò mò, đứng ở bên ngoài khách sạn vây xem.
Ngay cả người nhà họ Lâm cũng không vội vàng rời đi, muốn chứng kiến khoảnh khắc này.
Trên sân thượng khách sạn.
Tần Vũ Phong mặc một bộ tây trang, đứng thẳng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng nhìn từ trên xuống, có cảm giác nhìn xuống chúng sinh.
“Đại nhân, sợi dây chuyền đã được chuyển đến rồi! Cô Lâm cũng đang ở dưới tầng rồi ạ, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong!” Tiêu Mặc Chiến báo cáo.
“Được, bắt đầu đi!” Tần Vũ Phong gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút kỳ đợi.
Lâm Kiều Như đã từng đưa cho anh nửa cái bánh bao, cứu được cái mạng của anh.
Hôm nay, anh muốn cho Lâm Kiều Như một đời vinh quang, để cô trở thành đối tượng mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.
Tiêu Mặc Chiến lập tức móc ra một cái mic, kết nối với một cái máy khuếch đại âm thanh, âm thanh vang vọng cả một khách sạn Caesar.
“Các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đã đến, cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt này!”
“Tin rằng các vị đã nhìn thấy, sợi dây chuyền “Đôi Cánh Thiên Sứ” là món quà mà đại nhân nhà tôi tặng cho một cô gái! Mà cô gái ấy, cũng đang ở ngay đây!”
Nghe thấy như vậy, đám người bên ngoài khách sạn nhìn đông nhìn †ây, đều đang đoán xem rốt cuộc cô | gái đó là ai, có thể trở thành một người may mắn như vậy.
“Tiếp sau đây, mong mọi người hãy cổ vũ thật nhiệt tình, hoan nghênh cô Lâm!”
Cô Lâm?
Nghe thấy những lời này, trong đôi mắt đẹp của Lâm Yến Vân bỗng sáng vụt lên những thần thái chưa từng có.
“Là tôi! Đối tượng được nhà giàu thần bí tỏ tình, nhất định là tôi!”
Lâm Yến Vân khoa tay múa chân, vô cùng kích động, giống như vừa trúng sổ xố vậy.
Cô ta vô cùng tự tin với nhan sắc của minh.
Đệ nhất mỹ nhân Dương Hải, không phải là hư danh!
Mặc dù cô ta vẫn chưa biết, vị nhà giàu thần bí đó rốt cuộc là ai, nhưng với những rắc rối lớn như vậy, chắc chắn là tỏ tình với cô ta, không thể nào là người khác đượ!
c “Soạt!”
Ngay lúc này, một ngọn đèn sáng trắng, từ trên trời chiếu xuống.
Lâm Yến Vân bất giác bước lên một bước, vểnh mặt ưỡn ngực, như một con khổng tước đang kiêu hãnh.
Cô ta còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Kiều Như một cái, nói một cách khiêu khích: “Con nhóc chết tiệt, đã nhìn thấy chưa… Trừ bỏ Quách Tuấn Hùng, vẫn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi tao! Còn về mày, cho dù là một trăm năm nữa, cũng sẽ không thể so bì được với tao!”
Nhưng ngay sau đó, nụ cười treo bên khóe miệng của Lâm Yến Vân lập tức cứng lại.
Bởi vì cô ta nhìn thấy ánh đèn kia, lại rọi lên người của Lâm Kiều Như.
Trong phút chốc.
Một Lâm Kiều Như vốn không nổi bật, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
- ------------------