Tân Vũ Phong nói: “Đúng thật là hôm nay ông sẽ được.
chứng kiến người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, nhưng tôi mới là trời.”
“Cậu…”
Saemon biết sự khiêu khích của mình đã bị tên nhóc trước mặt trả lại nguyên cho mình.
Người nước ngoài đang nói chuyện với Nhạc Linh Linh lên tiếng nói: “Có phải bây giờ anh Tân đó của các cô phải chiến đấu với Saemon thì sẽ rất nguy hiểm không?”
Nhạc Linh Linh nghiến chặt răng và không nói gì.
Cô ta chỉ biết học trò của Saemon vốn dĩ không phải là đối thủ của Tân Vũ Phong nhưng cô ta lại không biết liệu Tân Vũ Phong có phải là đối thủ của Saemon hay không.
Có một câu nói rất hay “học trò giỏi thì thầy sẽ đói”.
Nói trắng ra thì Saemon cũng không thể nào dạy hết cho học trò của mình những thứ tỉnh túy nhất.
Nhưng bây giờ người sắp chiến đấu với Tân Vũ Phong lại là Saemon.
“Đùa gì chứ? Chuyện đó là không thể nào! Anh xem năm nay Tân Vũ Phong mới bao nhiêu tuổi? Dù cho cậu ta có bắt đầu tu luyện từ khi còn trong bụng mẹ thì cũng không thể nào đuổi kịp được mức độ tu luyện của Saemon hiện nay”
“Thôi được rồi, ngày nào cũng chỉ biết nâng cao sĩ khí của người khác, tự hạ thấp uy phong của mình, tập trung xem đị”
Vì phía đoàn đại diện của Đại Hạ đã từng chứng kiến Tân Vũ Phong bộc phát thần uy đến hai lần rồi nên họ vẫn ôm hi vọng nhất định với anh.
Nhưng những người qua đường khác thì không như vậy.
Khi họ nhìn thấy Saemon sắp sửa chiến đấu với Tân Vũ Phong thì ai nấy đều cảm thấy người giành được phần thẳng lần này chỉ có thể là Saemon mà thôi.
Dù sao thì trông Tân Vũ Phong có vẻ còn quá trẻ, sao anh có thể là đối thủ của Saemon, người đã có tên tuổi trên giới võ thuật thế giới được.
Nếu thế thì thật sự quá khó tin Ngoại trừ người của đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ là ôm chút hi vọng mong manh với Tân Vũ Phong ra thì gần như tất cả mọi người đều cho rắng, lần này Tân Vũ Phong sẽ chết chắc, nếu không chết thì cũng tàn phế thôi Đặc biệt là trước đó Tân Vũ Phong còn buông lời khiêu khích Saemon nữa.
Rõ ràng Saemon đã bị chọc tức.
Saemon nghiến răng nghiến lợi, tiến lên sàn thi đấu.
“Nhóc con, tiếp theo đây tôi sẽ cho cậu phải trả giá vì sự ngông cưồng của mình”
Tân Vũ Phong cười lạnh lùng rồi nói: “Vậy thì hãy mau ra tay đi, sao hả? Còn muốn tôi nhường ba chiêu sao?”
“Cậu!”
Saemon tức đến mức hai mắt trợn tròn, mặt mày đỏ bừng. Lúc đó ông ta một tay cầm kiếm, tay kia thì đánh về phía Tân Vũ Phong Tân Vũ Phong né người khiến đòn tấn công lần này của ‘Saemon bị hụt. Nhưng Saemon là một tông sư, đương nhiên ông ta sẽ không giống như học trò trước đó của mình.
Saemon lập tức định thần lại, vặn người, chia thẳng mũi kiếm về phía cổ họng của Tân Vũ Phong.
Nhưng muốn giết được Tân Vũ Phong thì không phải chuyện dễ dàng như thế.
Tần Vũ Phong ngửa người ra phía sau né đòn.