Lều của Đường Sương.
Đường Sương đi tới mở rèm, lẩm bẩm nói: “Chuyện gì vậy, sao lại ồn ào như vậy…
Còn chưa dứt lời, Đường Sương lập tức tỉnh táo, mồ hội tóc gáy đều dựng cả lên.
Trong doanh trại từ khi nào lại có nhiều người lạ như vậy, vậy mà cô hoàn toàn không cảm nhận được!
Đường Sương lập tức hít một hơi lạnh! Hơn nữa đối phương đã bắt đầu chiến đấu với Tu La!
Má Lý và Đường Sương vốn ở chung một cái lều, Đường Sương tỉnh lại khiến bà ấy tự nhiên cũng tỉnh theo. Vừa ra lều thấy vậy, cũng không khỏi kinh hãi, khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn ngập tràn hoảng sợ.
“Chuyện gì thế này?” Má Lý run giọng hỏi.
Tần Lệ Phong nhìn thấy Đường Sương đi ra, sắc mặt bất giác thay đổi: “Quay về!”
Trong mắt Tần Lệ Phong, thực lực của Đường Sương nhìn qua tuy rất thấp, nhưng dù sao cũng là tông sư cường giả, cô nhanh tay lẹ mắt trốn thẳng vào trong lều.
Nhưng Đường Sương đã thu hút sự chú ý của những người khác.
“Đừng để cho đám người Đường Sương chạy trốn! Không biết tên cướp nào ở bên kia hét lên, chớp mắt đã có ba tên xông tới lều của Đường Sương, năm tên còn lại và lão đại thì ở lại giảng co với Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong cau mày.
Đời này Tần Lệ Phong ghét nhất là lúc đánh nhau, đối phương ỷ rằng mình có nhiều người nên tùy tiện đánh bừa.
Hơn nữa, đối phương đều là cao thủ có thực lực trên Tông sư tam trọng thiên, tu vi cũng không hề thấp.
Hiện tại bị mấy tên này vướng chân, ngay cả Tần Lệ Phong lúc này cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, huy động nội kình của mình.
Hiện tại, anh căn bản không thể sử dụng những chiêu thức sở trường của mình, chẳng hạn như Trảm Tiên, chẳng hạn như Dũng Kiếm Trảm Thiên Cang.
Vừa nãy gõ vào chuôi của thanh đạo Bắc Thần, chỉ là động tác theo thói quen của Tần Lệ Phong.
Bởi vì một khi Tần Lệ Phong dùng đến những chiêu thức sở trường của mình, rất có khả năng sẽ bị đám người tà đạo nhận ra thân phận của mình.
Cho dù đối phương là Đường Gia Bảo đi nữa, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ nhất, Tần Lệ Phong tuyệt đối không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Dù sao thì tri nhân tri diện bất tri tâm. Dù Tần Lệ Phong cảm thấy cô gái nhỏ Đường Sương kia không tệ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Cho nên Tần Lệ Phong hiện tại phải che giấu thân phận mình thật tốt.
Nhưng mà, dựa vào sự khống chế nội kình của Tần Lệ Phong bây giờ, hiện tại đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần.
Muốn ngụy trang công pháp của mình, thậm chí cũng không phải là chuyện gì khó.
Trước đây khi ở Đông Hoàng tiêu diệt gia tộc Miyamoto, Tần Lệ Phong đã dùng phương pháp này, sử dụng kiếm ý tiến hành bổ trợ, ngụy trang bản thân thành âm dương sư của Đông Hoàng.
Cho nên bây giờ, muốn giả làm người trong tà đạo, tu luyện công pháp ma đạo cũng không phải là chuyện gì khó.
Dù sao thì trước đây, lúc Tần Lệ Phong từng là chiến thần Thiên Vũ, những chuyện cơ mật hàng đầu của Đại Hạ, hầu như đều triển khai với Tần Lệ Phong.
Đối với công pháp của ma đạo, quan điểm của Tần Lệ Phong là biết địch biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Vì vậy Tần Lệ Phong cũng đã đọc lướt qua một phần nào đó. Hơn nữa, nếu nói công pháp ma đạo mà Tần Lệ Phong quen thuộc nhất… Không phải gì khác chính là Vô Tướng Thiên Ma Công!
Trước đây, khi Tần Lệ Phong ở nhà họ Hàn thuộc tỉnh Điền Thuận, để lấy được Cửu Diệp Kim Liên, anh đã nhận sự ủy thác của nhà họ Hàn.
Một người đàn ông trong ma đạo tự xưng là Hoạt Diêm Vương, tu luyện Vô Tướng Thiên Ma Công, đã đánh bại vài tông sư cao thủ bên phe mình chỉ trong một chiêu, đồng thời cũng tự mình đánh với Tần Lệ Phong nửa ngày bất phân thắng bại! Hơn hết, đây là người gần nhất, cũng là người mạnh nhất đã từng giao đấu với Tần Lệ Phong. Tần Lệ Phong híp mắt, cũng không do dự nữa, nội kình toàn thân lập tức tuôn ra
Quen với nội kình được dày công tôi luyện, Tần Lệ Phong lập tức điều khiển nó phân thành hàng vạn sợi tơ mỏng, từng sợi từng sợi trải dài trên đầu mấy tên địch thủ.
“Thiên Ma, Lưới Thiên Ma Thiên Cơ.”