Rất nhanh, đồ ăn và thức uống đã được mang lên. Tần Vũ Phong không nói lời nào, liền bắt đầu ăn.
Lễ mừng thọ của Ma Quân Cửu U đối với Tần Vũ Phong mà nói thật sự quá nhàm chán.
Dù sao ở đây, Tần Vũ Phong chẳng quen ai cả. Căn bản là không có đám người Ma Môn, cái loại cảm xúc kích động khi nhìn thấy người tai to mặt lớn, hoặc là cảm giác sợ hãi.
Tần Vũ Phong vừa nhìn một đám người xa lạ không quen biết ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện.
Về phần mỹ nữ dùng để mua vui.
Vốn dĩ bọn họ đều là những người đẹp nhưng trong mắt Tần Vũ Phong, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi.
Trừ Lâm Kiều Như thì những người phụ nữ khác dù có xinh đẹp đến mức nào cũng không thể làm cho trái tim của Tần Vũ Phong rung động được.
Nên khi Tần Vũ Phong đến tiệc mừng thọ của Ma Quân Cửu U, thì anh chỉ cảm thấy nhàm chán chứ không còn cảm xúc nào nữa. Nếu như nói còn một thứ anh quan tâm, chính là Tần
Vũ Phong muốn nắm được Sách Địa Hồn.
Vì cho tới bây giờ, Tần Vũ Phong vẫn chưa nhìn thấy hình dạng của quyển sách Địa Hồn đó.
Tần Vũ Phong thở dài thường thượt.
Thứ duy nhất thu hút được chú ý của Tần Vũ Phong trong bữa tiệc này, chắc có lẽ là thức ăn chăng?
Dù sao món tiếp theo là thịt rừng ngâm rượu nên anh sẽ không vội về.
Trong khi đó, mọi người xung quanh vẫn rộn rã nói cười sôi nổi. Có rất nhiều người muốn nhờ bữa tiệc mừng thọ của Ma Quân để kính rượu ông ta, để tìm cơ hội thăng tiến cho mình.
Đồng thời, trong suốt quá trình tổ chức bữa tiệc mừng thọ của mình, Ma Quân cũng đã sắp xếp rất nhiều tiết mục để góp vui cho các vị khách đến bữa tiệc.
Các tiết mục đó đa số đều là Mỹ Cơ khiêu vũ ở giữa điện, thậm chí có một nhóm Mỹ Cơ có làn da ngăm đen. Họ khiêu vũ theo khúc nhạc Tây Vực đầy quyến rũ, khiến khán giả nhìn đến ngu dại.
Sau khi những Mỹ Cơ này xuống dưới đài, họ cũng nhận được rất nhiều sự tiếp đón nồng nhiệt từ mọi người xung quanh.
Có vài vị khách muốn có cơ hội uống rượu cùng với những Mỹ Cơ mà suýt chút nữa xung đột ngay trên Ma Môn.
Tần Vũ Phong đứng nhìn hoàn cảnh trước mặt với tâm trạng vô cùng thích thú.
Những hoàn cảnh như thế này, Tần Vũ Phong rất ít thấy khi tham dự các buổi tiệc trước đó.
Trước kia, Tần Vũ Phong cũng từng tham gia vài bữa tiệc của hoàng thất, nơi đó không chỉ bài trí xa hoa lãng phí phô trương, mà còn quan trọng nhất là
Người trong hoàng thất đều là tự mình ra vẻ thanh cao, làm gì có chuyện họ đi tranh nhau một Mỹ Cơ như thế này chứ?
Đường Sương nhìn hoàn cảnh trước mặt mà chán ghét, cô hạ giọng nói với Tần Vũ Phong: “Đám người này bị điên rồi… Trước kia, khi nhà họ Đường còn yếu thể có người còn dám kêu em lên đài để biểu diễn, thật đúng là ghê tởm mà.”
“Hửm?” Tần Vũ Phong nhíu mày lại, nhìn đám người đang ở trong Ma Môn rồi nói: “Ai nói cơ?” Đường Sương liếc mắt nhìn anh, rồi trả lời: “Người vừa rồi mới đến mời rượu trưởng lão đấy”
Dù hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của Ma Môn Ma Quân Cửu U, nhưng Đường Sương không biết uống rượu, nên cô ấy dùng trà thay rượu mời mọi người.
Nếu là ngày thường thì đa phần những người kia sẽ không quan tâm đến chuyện này.
Nhưng hôm nay, là bữa tiệc của Ma Quân Cửu U gia chủ của nhà họ Đường đang đứng hàng đầu trong thế gia, nên có rất nhiều người muốn nhờ cơ hội này nịnh nọt ông ấy. Vậy nên họ liên tục mời rượu những người trong gia đình.
Mà khi họ mời Đường Sương thì cô ấy liên tục đùn đẩy qua cho các trưởng lão.
Tần Vũ Phong nghe Đường Sương nói như vậy, anh chỉ “à” một tiếng rồi đưa mắt quét qua khung cảnh phía dưới đài, hỏi: “Có phải người đàn ông tóc đỏ kia không?” Đường Sương theo anh nói đưa mắt qua, rồi gật nhẹ đầu mình.
Tần Vũ Phong bèn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của Đường Sương rồi nói: “Em đừng sợ, có cơ hội anh sẽ giúp em đánh cho tên đó một trận.”
Đường Sương: “… Thế thì em không cần, chuyện này đã quá rồi.”