Lâm Kiều Như cuối cùng vẫn không nói lời nào cả.
Cuối cùng Yến Đông Lam chỉ có thể thở dài lắc đầu và rời khỏi mật thất.
Trước khi đi Yến Đông Lam còn bảo Lâm Kiểu Như hãy ở trong mật thất bình tĩnh suy nghĩ và tịnh dưỡng một thời gian đi, sẵn tiện suy nghĩ thật kỹ về chuyện hôn sự với Tứ hoàng tử.
Còn ở phía bên kia, trong doanh trại Thân Sách ở biên giới phía bắc.
“Con mẹ nó, Lâm Kiều Như thật sự sẽ gả cho Tứ hoàng tử sao?”
Thanh Long đập bàn một cái và tức giận quát lớn, khuôn mặt anh ta như thể muốn lập tức quay về Đế Đô và giết thẳng vào phủ hoàng tử vậy.
“Tên khốn kiếp Tứ hoàng tử kia dám bắt ép cô Kiều Như sao! Yến Phiệt cũng không có ai tốt đẹp cả!” Thanh Long quát lớn.
“Thanh Long, cậu bình tĩnh một chút đi!”
Bạch Hổ khó chịu nói: “Sao cậu biết cô Lâm Kiều Như là bị bắt ép chứ!”
“Tứ hoàng tử quyền lực tối cao, cô Lâm Kiều Như bây.
giờ lại trở thành Yến Kiều Như của Yến Phiệt, cô ấy muốn gả cho người môn đăng hộ đối như Tứ hoàng tử cũng là lẽ thường tình thôi!”
“Cậu bớt nói năng lung tung lại đi!”
Thanh Long đột nhiên tức giận quát lớn: “Cậu thì biết cái gì mà ở đó vu khống cho cô Lâm Kiều Như chứ?”
“Thiên Sách đại nhân luôn ra lệnh cho chúng ta phải giấu giếm thân phận mười hai vệ trung thiết huyết của doanh trại thần sách trước mặt cô Lâm Kiều Như, chính vì thế từ đầu tới cuối cô Lâm Kiều Như cũng không biết thân phận thật sự của Thiên Sách đại nhân!”
Bạch Hổ trả lời ngược lại: “Thế thì chẳng phải đúng rồi sao? Thiên Sách đại nhân ở trước mặt cô ấy chỉ là một võ thuật cao thủ nhưng Tứ hoàng tử lại là người trong hoàng thất!”
Kỳ Lân cũng ở bên cạnh nói đỡ lời: “Thanh Long, cậu hãy bình tĩnh một chút, ý của Bạch hổ không phải nói cô Lâm Kiều Như là loại phụ nữ tham quyền lực mà chỉ là nói khi nghe thấy tin tức cái chết của Thiên Sách đại nhân lan truyền ra nên cô Lâm Kiều Như muốn tìm một người chồng khác cũng là lẽ thường tình thôi!”
Thanh Long suýt chút nữa bị hai người một hát một bè làm cho tức đến mắc nghẹn, anh ta thở dốc rất lâu mới mở miệng nói: ôi nói cho hai người biết, khi xưa ở đại điển trao quân hàm Thiên Sách đại nhân với thân phận chiến thần cầu hôn với cô Lâm Kiều Như nhưng cô Lâm Kiều Như lại từ chối một cách không hế do dự đại nhân mang thân phận chiến thần chỉ vì muốn chờ đợi đại nhân có thân phận bình thường thôi!”
“Vì người mình yêu mà cô Lâm Kiều Như đã từ chối tình yêu của chiến thần thì cô ấy sao có thể là người tham quyền lực chứ?”
Thanh Long quát đến đỏ ran hết cả cổ, đầu óc tức giận đến mức quay cuồng đi.
Lúc này Huyền Vũ cũng đứng ra.
“Thanh Long nói phải lắm”
Huyền Vũ thờ dài một cái: “Cô Lâm Kiều Như thật sự yêu Thiên Sách đại nhân đấy, vả lại cho dù thế nào cũng không chịu rời bỏ!”
“Chuyện này mọi người đều không hiểu đâu nhưng mọi người có nhớ ngày xưa khi Thiên Sách đại nhân bị truy sát bằng số tiền thưởng hàng nghìn tỷ và trận chiến chiến với Vũ Nương không!”
“Nếu như cô Lâm Kiều Như không đứng ra sử dụng cảnh giới ám kình giúp đỡ cho trận pháp của chúng ta thì trận chiến kia rốt cuộc thế nào cũng chưa ai biết được!”
“Và cô Lâm Kiều Như lúc đó cũng hiểu rất rõ cái giá phải trả khi giúp đỡ cho trận pháp của chúng ta nhưng vẫn đứng ra! Cô Lâm Kiều Như như thế thì sao có thể là người tham quyền lực chứ? Chắc chắn cô Lâm Kiều Như bị ép buộc rồi!”
Tất cả mọi người trong mười hai vệ trung thiết huyết đều im lặng.
Quả thực khi nhớ lại những chuyện vụn vặt khi tiếp xúc với cô Lâm Kiều Như thì chứng minh cô ấy tuyệt đối không phải là người phụ nữ tham quyền lực và yêu thích vinh hoa phú quý!
Lâm Kiều Như lần đầu tiên khi biết Công Hoa là người của bên mình thì rất hối lỗi quỳ xuống trước mặt họ.
Cô là một người phụ nữ rất trọng tình nghĩa!
Cả hội trường đếu trở nên im lặng, đến âm thanh cây kim rơi xuống dưới đất cũng nghe thấy rất rõ ràng.
“Thế bây giờ chúng có thể làm chứ gì?”
Bạch Hổ cuối cùng cũng lên tiếng: “Lẽ nào phải giết vào chỗ hoàng đế mới khiến ông ta thu hồi lại mệnh lệnh sao?”
Huyền Vũ hít một hơi thật sâu và cố gắng khống chế lại sự bi thương trong lòng.
“Chuyện này tuyệt đối không được, mọi người chẳng lẽ đều quên mất khi lần cuối cùng chúng ta gặp Thiên Sách chiến thần thì Thiên Sách chiến thần đã nói gì với chúng ta không…”
“Tuyệt đối không được có lòng tạo phản!”