Khóe miệng của Tân Thiên Lâm càng cong hơn.
Bây giờ anh ta sợ rằng làm ra chuyện gì thu hút sự xúc động trong tình cảm quần chúng thì đối phương bên kia cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi…
Ánh mắt của Tân Thiên Lâm nhìn về phía Mộc Dung Chi.
Trải qua hai ngày hai đêm, kiên trì không ngừng tấn công vào bức tường.
Sắc mặt của Mộc Dung Chỉ trở nên tiều tụy, gương mặt trăng bệch bơ phờ, hai mắt sưng đỏ vì khóc.
Mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ, tư thế hiên ngang.
Tâm trạng của người phụ nữ xinh đẹp này bây giờ rất xấu, cộng với mệt mỏi, vốn dĩ đáng ra là phải xuống sắc mấy phần.
Nhưng nó lại không hề xuất hiện trên người Mộc Dung Chỉ.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì đau buồn mấy ngày nay mà mặt mày của cô ta lại càng ủ rũ thêm, rõ ràng đã gầy rộc đi rất nhiều, thậm chí còn không còn chút cảm xúc gì nữa cả.
Tân Thiên Lâm thấy vậy thì cũng động lòng.
Tân Thiên Lâm thấp giọng gọi một tiếng, sau đó dặn dò người ở bên cạnh mình: “Có nhìn thấy Mộc Dung Chỉ bên kia không, thế mà lại đang đục nước béo cò! Bắt cô ta qua đây cho tôi!”
Người ở vừa nghe thấy cái tên Mộc Dung Chỉ thì đã biết được mục đích của Tân Thiên Lâm, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là muốn trừng phạt Mộc Dung Chỉ đục nước béo cò thôi đâu.
Nhìn người đẹp đã mệt mỏi hai ngày liền, sau đó lại nhìn sang thiếu chủ nhà mình.
Một nụ cười hiểu ý xuất hiện trên gương mặt của người ở.
“Rõ, thiếu chủ, tôi sẽ đi bắt người đẹp kia qua đây cho cậu liền..”
Người kia vừa nói vừa đi về phía Mộc Dung Chi.
“Cô Mộc, thiếu chủ của chúng tôi có chuyện muốn tìm cô!”
Thái độ của người ở của Tân Phiệt đối với Mộc Dung Chi cực kỳ lịch sự.
Dù sao Mộc Dung Chi cũng là người phụ nữ duy nhất trong đám người Tây Nam Miêu Cương lọt vào mắt xanh của Tân Thiên Lâm.
Nếu như thiếu chủ Tân Thiên Lâm muốn dẫn Mộc Dung Chỉ về Đế Đô thưởng ngoạn… Chậc chậc, con nhỏ kia thế mà lại thật sự một bước lên trời, cũng xem như là một nửa nữ chủ nhân của bọn họ rồi.
Nên đương nhiên anh ta cũng phải khách sáo một chút.
Nhưng không ngờ người phụ nữ Mộc Dung Chỉ này là không nhận ra được điều gì cả.
“Vô duyên vô cớ tìm tôi làm gì? Không rảnh!”
Mộc Dung Chỉ liếc mắt nhìn người ở của Tân Phiệt một cái, sau đó cau mày rồi lại quay đầu lại tiếp tục tấn công vào bức tường, không hề để ý đến đối phương chút nào.
Trên gương mặt của người ở của Tân Phiệt xuất hiện một nụ cười nịnh nọt: “Cô Mộc, vẫn là nên đi thì hơn!”
Mộc Dung Chỉ nghiến răng nghiến lợi, im lặng không nói, một đường nội kình trực tiếp đánh về phía đối phương, suýt chút nữa xông thẳng vào mặt của đối phương trực tiếp đâm vào bức tường rồi!
Người kia bị dọa sợ muốn rớt tim ra ngoài, sau đó cũng không còn ôn tồn nhẹ nhàng nói chuyện với Mộc Dung Chi nữa: “Cô gái, đừng có mà có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!
Thiếu chủ của chúng tôi nhìn trúng cô, đó là cái phúc của cô đó! Bớt ở đây nói nhảm đi!”
“Huống hồ gì… người của trại Thanh Mộc các cô đã hết sức hết lực cả rồi, làm gì còn tí khả năng phản kháng nào đúng không?”
Người kia vừa nói, vẻ mặt của anh ta cũng vô cùng méo mó.
Sắc mặt của Mộc Dung Chi hơi đơ ra một chút, cũng không có ý phản kháng lại việc đối phương tiến lên nắm lấy tay cô ta nữa luôn.
“Một lũ khốn nạn!”
Mộc Dung Chỉ nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng chửi rủa.
Nhưng người kia lại không thèm để ý đến, kéo Mộc Dung Chỉ đi về phía trước.
Người của trại Thanh Mộc sớm đã chú ý đến tình hình hỗn loạn ở phía bên này của cô cả rồi, mắt thấy cô cả bị người khác kéo đi mất thì sao có thể chịu để yên được?
“Khốn nạn, thả cô cả của chúng tôi ra!”
Một cặp vợ chồng ở trại Thanh Mộc, người đàn ông dùng con dao lớn, người phụ nữ dùng cây roi dài, lập tức băng qua trước mặt Mộc Dung Chi và người kia.
Cây roi dài trong tay người phụ nữ được rút ra, tích lũy sức mạnh và chờ thời cơ hành động: “Đó là thiếu chủ của trại Thanh Mộc chúng tôi, nếu như thiếu chủ xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng không cần gì nữa hết mà sẽ ngậm đắng nuốt cay làm thuộc hạ cho đám người khốn nạn mấy người!”