Thượng Quan Uyển Nhi nhìn đôi mắt chưởng môn, tiếp tục nói: “Năm đó lão tổ của các ông cứu tôi một mạng, tôi cảm kích trong lòng, chủ động ở lại La Phù Sơn làm Linh Trận, nhưng ban đầu lão tổ cũng từng hứa với tôi, sẽ nghĩ cách tìm đồ, thay thế vị trí Linh Trận của tôi ở La Phù Sơn.
Chưởng môn hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời, vậy mà lại không nói được gì. Quả thật, La Phù Sơn vốn nên tìm vật phù hợp với Linh
Trận, thay thế Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành Linh Trận. Nhưng đã qua nhiều năm như thế, chưởng môn lòng mang một tia may mắn, muốn Thượng Quan Uyển Nhi ở trong La Phù Sơn làm Linh Trận, hiệu quả của Linh Trận người sống càng tốt, cho nên chậm chạp kéo dài.
Cho dù đã tìm được đồ, nhưng vẫn như cũ không muốn thả Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại, rồi tiếp tục cầu xin: “Chưởng môn, tôi đã làm Linh Trận ở dưới La Phù Sơn này hơn hai mươi năm rồi, không thấy mặt trời, tôi thân là một người mẹ, trong lòng cơ khổ, chưởng môn có hiểu không?”
“Bây giờ, mẹ con hai người chúng tôi, khó khăn lắm mới gặp lại, xin chưởng môn ban cho ân huệ, tha cho hai người bọn ta rời đi.
Nói đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi lại bắt đầu nghẹn ngào. Ánh mắt chưởng môn né đi, không dám đối diện với
Thượng Quan Uyển Nhi.
Trong lòng ông vẫn luôn hổ thẹn.
Chưởng môn nhìn Tần Vũ Phong lần nữa, nhìn trái phải rồi nói với anh.
“Hôm nay cậu bổ La Phù Sơn của chúng tôi, để lại đại họa như thế, há có thể để cậu dễ dàng đi!”
Chưởng môn nói, cũng không do dự nữa.
Kết cục tệ nhất hôm nay, chính là thật sự phải để Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi La Phù Sơn, từ nay về sau, La Phù Sơn không còn Linh Trận người sống nữa.
Nhưng dù sao, thứ có thể thay thế Linh Trận cho Thượng Quan Uyển Nhi, cũng đã tìm được rồi.
Chưởng môn có thể thừa nhận kết quả này.
Nhưng Tần Vũ Phong bổ La Phù Sơn làm hai, nếu như chưởng môn không giữ lại Tần Vũ Phong, sợ là khó có thể ăn nói với đệ tử La Phù Sơn, thậm chí là ba sơn năm môn bảy mươi hai tông!
Lẽ nào La Phù Sơn chuyện đến nước này, đã yếu thế đến nỗi một tản tu tùy ý cũng có thể đến mạo phạm? Tuyệt đối không thể
Cho nên chưởng môn, cũng tuyệt đối không thể thả Tần Vũ Phong đi như thế.
Trong tay chưởng môn cầm kiếm, không hề do dự hướng vào Tần Vũ Phong.
“Ma Kha Vô Lượng Kiểm!”
Một tiếng vang theo giọng hét lên của chưởng môn, kiếm quang cực chói
Trong chớp mắt, năng lượng điên đảo thiên hạ, trong sơn động nhỏ nhoi này, bắt đầu điên cuồng khởi động! Người yếu đuối giống như Thượng Quan Uyển Nhi, sẽ bị năng lực này đánh bay, thân thể nặng nề rơi trên thạch bích.
“Mẹ”
Con người của Tần Vũ Phong mạnh mẽ co lại, muốn bổ nhào qua giúp đỡ Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng mà Tần Vũ Phong biết bản thân mình bây giờ không thể.
Anh biết mục tiêu của chưởng môn là chính anh, nếu như đến gần bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, e là sẽ mang thêm phiền phức cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Chiều Ma Kha Vô Lượng này, nhìn qua có vẻ là vô cùng lớn mạnh.
Mà sự thật cũng hoàn toàn chính xác như vậy. Đệ tử bên cạnh chưởng môn cũng không khỏi kinh hãi. “Trời ạ, chưởng môn lại có thể thật sự luyện thành chiều này!”
“Ma Kha Vô Lượng kiểm, chưởng môn thật sự luyện thành rồi.”
“Đây chính là vô thượng thần công của La Phù Sơn chúng ta!”
“Chưởng môn luyện thành chiều này, Tần Vũ Phong chắc chắn không phải là đối thủ của chưởng màn!
Một kiếm hướng tới Tần Vũ Phong đánh, Tần Vũ Phong mở to hai mặt kinh ngạc vô cùng.