Anh ta hét lớn khi thấy Tần Vũ Phong sắp bước ra khỏi hành cùng:
“Tần Vũ Phong, anh phải nghĩ cho kỹ, chỉ cần anh bước ra khỏi cửa lớn hành cùng thì sau này, anh sẽ là kẻ địch của Tề Vân Phong tôi! Nếu như anh quay đầu lại thì tôi có thể bỏ qua hết chuyện cũ”
Tần Vũ Phong đứng im tại chỗ một lúc khiến Tứ hoàng tử cho rằng chuyện này sẽ chuyển biến tốt, nhưng một tiếng cười lạnh vang lên, phá hủy hy vọng cuối cùng của Tứ hoàng tử.
“Hừ! Vậy thì tôi ở phủ Thượng Quan chờ điện hạ tới lấy đầu tôi!”
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên và hoảng hốt, không thể nghi ngờ, đây chính là một hành vi khiêu khích.
Tứ hoàng tử không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Vũ Phong mất hút trong màn đêm thăm thẳm ngoài kia.
Lúc này, những công tử kia đi tới an ủi Tứ hoàng tử, còn tức giận mắng chửi Tân Vũ Phong:
“Có mắt không tròng!”
“Không biết tốt xấu!”
“Tứ hoàng tử không cần tức giận vì tên Tần Vũ Phong cỏn con đó”
“Dám từ chối lời mời của Tứ hoàng tử, anh cứ đợi đây, đến khi Tứ hoàng tử ngồi lên ngai vàng tối cao kia thì anh có quỳ xuống cũng không kịp nữa”
Bọn họ đều là người Tứ hoàng tử tin tưởng, đương nhiên họ biết tối nay Tứ hoàng tử muốn mời Chiến thần Thiên Vũ để hoàn thành nghiệp lớn.
Bây giờ thì chắc là thảo luận thất bại rồi!
Không chỉ vậy, anh còn khiến Tứ hoàng tử vướng vào khó khăn tù túng.
“Điện hạ, tiếp theo chúng ta nên làm gì, anh ta đã biết kế hoạch của anh rồi!” Có người dè dặt hỏi.
Nếu như là người khác thì có thể giết người bịt miệng.
Nhưng Tần Vũ Phong là Chiến thần Thiên Vũ, trên đời này, người có thể gây tổn thương cho anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhất thời, đám công tử hoang mang lo sợ, mời Chiến thần Thiên Vũ là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của bọn họ, cũng là khởi nguồn của lực lượng quân sự của bọn họ.
Nếu như không có sự ủng hộ của Tần Vũ Phong thì họ muốn giúp Tứ hoàng tử lên ngôi là chuyện khó như lên trời.
Hơn nữa bây giờ Tần Vũ Phong đã nắm được điểm yếu của bọn họ rồi, có thể nói, bọn họ vô cùng bị động.
“Hay là chúng ta ra nhận tội đi” Có người nơm nớp lo sợ nói.
“Đồ hèn mọn, đây là mưu phản đó, cho dù chủ động thừa nhận thì cùng lắm hoàng thượng cho anh được toàn thấy thôi!”
“Bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên một sợi dây thừng rồi, muốn chết thì cả đám cùng chết”.
Một tiếng chát vang lên, đột nhiên Tứ hoàng tử tát cái người lo sợ muốn đầu thú kia một cái.
“Sau này ai muốn bỏ cuộc thì kết cục sẽ không đơn giản thế này nữa đâu, nhưng các người yên tâm, tôi tự có sắp xếp”
Đột nhiên đôi mắt Tứ hoàng tử lóe lên vẻ nham hiểm và tàn nhẫn.
“Truyền lệnh bí mật, liên hệ với chiến thần Tham Lang - Triệu Thiên Lãng, nói với anh ta rằng tôi đồng ý!”.
Mọi người nghe vậy thì trên mặt lại khôi phục vẻ rạng ngời lúc trước, lại tấm tắc khen Tứ hoàng tử.
“Không hổ là điện hạ, làm việc gì cũng luôn chu đáo như vậy, mọi chuyện đều chuẩn bị nhiều phương án”.
“Đội quân Tham Lang, và cả đội cầm quân Kim Khải của điện hạ nữa, thực lực không thể khinh thường, vậy chúng tôi sẽ im lặng đợi điện hạ ngồi lên ngai vang tối cao kia”.
“Nghe nói, mấy ngày gần đây Triệu Thiên Lãng dẫn năm trăm ngàn quân Tham Lang đi trần áp Miêu Cương Nam Hoang, dẹp yên hơn một trăm trại thổ phỉ, không phải giỏi hơn Thiên Vũ trốn ở Đế Đô sao? Trao hổ phù cho Triệu Thiên Lãng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”
Tứ hoàng tử xem thường mấy lời nịnh nọt này, anh ta hướng ánh mắt về phía Nam, vô cùng đăm chiêu.
Triệu Thiên Lãng, hiển nhiên làm một người có tài có chí, nhưng lúc trước, nấu rượu bàn anh hùng đã chỉ ra được một nhược điểm của anh ta.
Tính cách đa nghi, có thù tất báo, không có phong thái của một vị anh hùng, đã định sẵn chỉ là một tướng tài mà thôi!
Anh ta so với Tần Vũ Phong thì chỉ như đom đóm so với ánh trăng sáng.
Muốn leo lên ngai vàng tối cao kia thì cần mất một thời gian nhất định.
- ------------------