Lúc này, không ít người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ cảm thấy xấu hổ vì đã bị Lãng Khiếu Thịnh làm mất thể diện Thậm chí toàn bộ thể diện của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ cũng bị Lăng Khiếu Thịnh làm cho mất sạch!
Nhất thời, mọi người đều nháo nhào thảo luận.
Trong lòng bọn họ đều vô cùng khó chịu.
Cho dù bọn họ nghĩ rắng Lăng Khiếu Thịnh có khả năng đánh bại Hirano, hay cho rằng Lăng Khiếu Thịnh nhất định sẽ thua, hoặc nghỉ ngờ Lăng Khiếu Thịnh sẽ không đánh mà nhận thua.
Thì đều cảm thấy rằng ngay từ đầu Lăng Khiếu Thịnh không nên ăn nói ngông cưồng như vậy.
Tân Vũ Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mặt chỉ đành nở một nụ cười lạnh Rõ ràng.. lúc nãy nhóm người này còn tỏ ra rất vẻ vang.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đột nhiên thay đổi chóng mặt.
Đẩy toàn bộ trách nhiệm cho một mình Lăng Khiếu Thịnh.
Bọn họ cũng không nghĩ thử xem, nếu không phải bọn họ cứ luôn trợ uy cùng tâng bốc với người chủ trì cuộc thi.
Thì làm sao Lăng Khiếu Thịnh lại có thể thốt ra những lời ngông cưồng tự phụ cùng với sự tâng bốc của bọn họ như vậy?
Thấy tỷ lệ thắng của Lăng Khiếu Thịnh giảm đi, ai nấy đều đổ lỗi cho Lăng Khiếu Thịnh.
Tần Vũ Phong lắc đầu.
Hành vi như vậy thực sự rất kinh tởm.
Vào lúc này, một giọng nói dõng dạc vang lên phá vỡ cuộc thảo luận của đám đông.
“Được rồi!” Nhạc Linh Linh cau mày nói.
“Rốt cuộc là như thế nào, sao Lăng Khiếu Thịnh vẫn chưa có biểu hiện gì hết? Không đánh mà cũng không nhận thua.
Sao các người lại đi trách móc Lăng Khiếu Thịnh rồi?
Nếu Lăng Khiếu Thịnh thực sự trực tiếp nhận thua, chưa đánh đã bại thì đến lúc đó trách tội anh ta cũng không muộn.
Chắc hẳn các người đều biết Lăng Khiếu Thịnh rất sợ người của Kitano Takeshi. Nếu như Lăng Khiếu Thịnh thực sự kiên trì chiến đấu đến cùng, cho dù đến cuối có thất bại thì cũng khẳng định được ý chí kiên cường của võ sĩ Đại Hạ ta!
Tuy bại mà vinh!
Không việc gì phải ca thán cả! Hành động hiện tại của các người đang góp phần làm nâng cao nhuệ khí của đối phương, hạ thấp tỉnh thần của người phe mình”
Sau khi Nhạc Linh Linh cau mày khiển trách, cuộc tranh luận tạp nham của đám đông mới dừng lại Khóe miệng Tân Vũ Phong hiện lên một nụ cười.
Cô gái này vô cùng non trẻ Nhưng cho dù nói về ý chí kiên định, tính cách hay thậm chí cả trí lực thì những người khác không ai có thể sánh bằng, Tân Vũ Phong càng ngày càng đánh giá cao Nhạc Linh Linh.
Thậm chí, Tân Vũ Phong đã cảm thấy Nhạc Linh Linh là một người đáng để kết thân Rõ ràng lần trước cô ta là người đã cãi nhau kịch liệt nhất với Lăng Khiếu Thịnh.
Thế nhưng lần này, cô ta lại là người đứng ra nói giúp Lăng Khiếu Thịnh.
Sự khoan dung của cô ta Tân Vũ Phong tự hỏi bản thân, nếu như ngày hôm đó anh là người tranh cãi với Lăng Khiếu Thịnh, thì liệu bây giờ anh sẽ không rộng lượng được như vậy không?
Nhưng lúc Tân Vũ Phong vẫn đang đảm chìm trong mớ suy nghĩ của mình…
Thì cuộc đọ sức trên sân khấu cũng bắt đầu.
Lăng Khiếu Thịnh không những không nhận thua mà còn rất nghiêm túc, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Anh ta chuẩn bị nghiêm túc chiến đấu với Hirano.
Một chút hy vọng dấy lên trong mắt Nhạc Linh Linh.
Cô ta khẽ nói với Tân Vũ Phong: “Tân Vũ Phong, đừng thấy tên nhóc Lăng Khiếu Thịnh này hôm đó trên bàn ăn nói cái gì mà hễ gặp phải người dưới trướng của Kitano Takeshi thì sẽ trực tiếp nhận thua…
Nhưng đến thời điểm cần nghiêm túc anh ta cũng rất đáng tin!
Thật ra, lúc nãy tôi cũng sợ Lăng Khiếu Thịnh không đánh đã đầu hàng!”
Tân Vũ Phong nghe xong, nhếch miệng cười “Vậy mà cô vẫn nói giúp cho Lăng Khiếu Thịnh sao?”
Nhạc Linh Linh cố gắng nở nụ cười: “Tôi chỉ không nhìn nổi đám người đó tự hạ nhuệ khí của bên mình, lại đi tung hô người khác.
Nếu như lời trách mảng của bọn họ đến tai Lăng Khiếu Thịnh…
Lăng Khiếu Thịnh vốn dĩ rất căng thẳng rồi, nếu nghe bọn họ nói như thế nữa chắc chắn sẽ còn khó chịu hơn!
Đổi lại là người khác cũng sẽ không đấu nối!
Cho dù là lúc đầu Lăng Khiếu Thịnh có ý định chiến đấu nghiêm túc thì cũng sẽ sợ hãi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bại trận một cách cực kỳ xấu hổ”