Sau khi Tân Vũ Phong nói xong, trên mặt của Nguyễn Hưng xuất hiện nụ cười. Anh ta nghĩ rằng sư phụ chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Trong lòng anh ta, Đoàn Kính Vân luôn bất khả chiến bại, không ai có đánh bại được ông. Sao ông có thể răng rơi đầy đất, chạy trối chạy chết được chứ? Tân Vũ Phong rõ ràng là đang nói nhảm!
Nhưng Đoàn Kính Vân ở đầu bên kia điện thoại lại không thể tin được mà nói: “Cậu... Cậu là ai? Tại sao cậu lại biết được chuyện của năm năm trước?”
Năm năm trước.
Đoàn Kính Vân mới bước lên Long Bảng, nên danh tiếng của ông vang xa khắp nơi, rực rỡ như ánh nắng ban trưa. Thậm chí, ông còn được đề bạt làm tổng chỉ huy tám trăm nghìn cầm quân, trở thành đại quan nhất phẩm.
Nhưng cũng có người nói rằng, thực lực của ông kém xa Tần Thiên Vũ ở biên giới phía Bắc. Ở trong lòng, Đoàn Kính Vân vô cùng khó chịu, hung hăng chạy tới biên giới phía Bắc, quyết chiến với Tần Thiên Vũ.
Ông muốn chứng minh ông mới là người mạnh nhất trong quân đội triều đình nhà Hạ.
Ước vọng cao đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc!
Sau khi bắt đầu quyết đấu, Đoàn Kính Vân ngay lập tức hối hận.
Ngay từ đầu, khí thế oai hùng của Tân Thiên Vũ đã khiến cho ông không dám bước lên giao chiến. Đoàn Kính Vân cắn chặt răng, sử dụng nhiều tuyệt chiêu, nhưng cũng chỉ như gãi ngứa cho anh. Còn Tần Thiên Vũ thi triển một chiêu tùy ý cũng khiến cho ông phải trọng thương, không còn sức lực phản kháng.
Cho tới tận bây giờ, khi nhớ lại trận quyết đấu kia, Đoàn Kính Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không muốn nhắc lại.
Chiến thần Thiên Vũ vẫn luôn là ngọn núi vắt ngang trước mặt Đoàn Kính Vân. Dù ông có cố gắng ra sao thì cũng không thể vượt qua ngọn núi ấy, để tất cả những người học võ đều phải kính phục, cảm thán ông!
Nhưng trận quyết chiến đó diễn ra trong không gian khép kín, vốn dĩ không có người chứng kiến. Số người biết được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Khi Đoàn Kính Vân còn đang nghi ngờ, suy nghĩ, thì Tân Vũ Phong lại cầm điện thoại, lên tiếng một lần nữa: “Sao vậy? Ông quên giọng nói của tôi rồi sao?”
“Nếu vậy, tôi cũng không ngại đi một chuyến đến địa bàn của cấm quân, để ông lại thử cảm giác chạy trối chết một lần nữa”
Tân Vũ Phong vừa nói xong, toàn đại sảnh lại xôn xao.
Nguyên Hùng, Khương Thiên Tử cùng các tân khách ở đó, đều cho rằng anh đang chơi đùa với lửa.
Từ trước đến nay, Đoàn Kính Vân vẫn luôn kiêu căng, ngạo mạn, chính vì thế, sao ông có thể chấp nhận được sự nhục nhã này? Ông ấy chắc chắn đã bị chọc giận rồi!
Nhưng, trái với dự đoán của mọi người.
Đoàn Kính Vân không tức giận, mà còn cung kính hỏi lại: “Cậu... Cậu là vị đại nhân kia sao?”
“Không sai!”
Tần Vũ Phong gật đầu trả lời.
"Bich!"
Điện thoại đầu bên kia truyền đến âm thanh quỳ gối.
"Sư phụ, người sao thế ạ?” Nguyên Hừng ngay lập tức truy hỏi, trong lòng có dự cảm không lành.
Không lẽ... sư phụ cao cao tại thượng của mình lại bị dọa tới mức phải quỳ xuống ngay lập tức sao?
Không!
Tuyệt đối không thể có khả năng này!
Sau đó, anh ta nghe thấy Đoàn Kính Vân phẫn nộ thét lên, âm thanh từ trong điện thoại truyền đi khắp đại sảnh.
“Nghiệt độ! Con đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội đúng vị đại nhân này?”
“Dù sư phụ con có mười cái mạng cộng lại, cũng không dám làm vậy!”
“Con ngay lập tức quỳ xuống, cùng sự phụ xin đại nhân tha thứ!”
Trong nhất thời, Nguyên Hừng có cảm giác như đang trải qua một giấc mộng.
Các tân khách khác cũng có cùng cảm giác đó.
Đoàn Kính Vân vẫn luôn cao cao tại thượng, vô cùng kiêu ngạo, nhưng giờ đây, ông lại hèn nhát như thỏ đế!
Hơn nữa, bọn họ còn cảm thấy, vào năm năm trước đó, Tân Vũ Phong đã từng đánh cho Đoàn Kính Vân phải răng rơi đầy đất.
Mà khi ấy, Tân Vũ Phong có lẽ cũng chỉ tầm hai mươi mà thôi. Đoàn Kính Vân đã lên được Long Bảng cũng không đánh bại được anh sao?
Lại nói, trải qua năm năm rèn luyện, không biết thực lực của Tần Vũ Phong đã khủng khiếp đến mức độ nào rồi?
- ------------------