Tân Vũ Phong hít một ngụm khí lạnh, thẳng lưng đi về hướng đó.
Nó cũng không hẳn là mờ nhạt, thứ ánh sáng màu trắng kia nhàn nhạt mà nhu hòa, trông vô cùng mông lung mà dịu dàng.
Dạ Minh Châu!
Tân Vũ Phong vô cùng vui vẻ, bên trong lăng mộ này, phần lớn dạ minh châu được khảm ở trên vách tường, còn có ở 2 bên đường vào lăng mộ nữa!
Nói cách khác, đống đá vụn bị vùi lấp trước mặt anh chính là một kho chứa bảo vật mới!
Hoặc là đường vào mộ!
Hoặc chính là kho chứa bảo vật khác!
Tân Vũ Phong xé tấm vải rách trên người, quấn vào lòng bàn tay. Nếu không cẩn thận bị đá vụn cứa vào tay thì chỉ sợ tình cảnh của anh sẽ lại càng gặp rắc rối hơn!
Tân Vũ Phong đeo cái bao tay tự chế, bắt đầu cẩn thận đào đống đá vụn lên.
Trên đầu có một cây cột trụ, Tần Vũ Phong sợ bản thân mình không cẩn thận sẽ và phải đống đá vụn nào đó khiến cho cái cột trụ đó bị sập!
Đến lúc đó thì anh có kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa!
“Phù..”
Tần Vũ Phong không suy nghĩ nhiều, liền đi thẳng vào.
Đó chính là một đường vào lăng mộ dài vô tận!
Trên vách tường ở hai bên đều được khảm dạ minh châu chỉnh tề, ánh sáng nhẹ nhàng mà sáng ngời.
Trong lòng của Tần Vũ Phong khẽ trầm xuống.
Thông đạo ở trước mắt giống y hệt nơi mà bọn họ vừa mới đến.. Dạ minh châu được sắp xếp ở hai bên, đá vụn lổn nhổn ở dưới chân.
Trí nhớ của Tần Vũ Phong vượt xa người thường, anh chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra hai bên mộ không có gì bất thường.
Nhất định có gì đó kỳ lạ!
Đồng tử của Tân Vũ Phong khẽ co lại, không dám tiến về phía trước.
Dù sao thì thực lực hiện tại của anh yếu kém, không dám cam đoan bản thân mình không tổn thương cọng tóc nào ở trong lăng mộ này, thế nhưng thông đạo trước mắt thật sự quá kỳ lạ...
Tân Vũ Phong do dự mãi ở tại chỗ mất hai bước, dường như anh có ý muốn lùi bước.
Hay là trở lại ở kho chứa bảo vật lúc nãy tìm cẩn thận lại một chút, biết đâu lại tìm ra thứ gì khác? Đúng lúc Tần Vũ Phong còn đang lo lắng thì đột nhiên có một tiếng nổ phát ra ở phía sau anh!
"Bum!"
Tân Vũ Phong biển sắc, quay người lại xem sao!
Liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt của Tần Vũ Phong lại càng trở nên khó coi hơn.
Lối vào cửa động lúc này đã bị chặn đứng hoàn toàn bởi chiếc cột!
Chắc là cái cột bị nghiêng kia mất đi phần đá vụn chống đỡ đã bị anh đào bới ra.
Điểm tiếp xúc ở bên vách tường đã không thể chống đỡ nổi nữa nên cột bị đổ xuống! Sắc mặt của Tân Vũ Phong trắng bệch, trông vô cùng cứng ngắc!
Anh biết rằng nguy cơ phía trước trùng trùng..
Thế nhưng không có gì là không thể cả!
- ------------------