Chỉ có điều nét giống quá nhỏ nhặt không đáng kể.
Gương mặt Bạch Hứa Trạch trẻ con, trông khoảng tầm hai mươi, còn gã trẻ tuổi kia cũng có da mặt trắng nõn, trông nhỏ tuổi hơn vì vậy thoáng mang theo vẻ ngây thơ khiến người ta có cảm giác họ giống nhau.
Tân Vũ Phong nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, ông lão bên cạnh cô gái tên Cố Khánh bắt đầu nói chuyện.
“Đồ nhi, con bảo người kia là thiên tài trăm năm mới có của Thái Hư Môn, Dịch Hồng Đài ài “Anh ta chính là Dịch Hồng Đài sao? Trời ạ!”
Cố Khánh hô to một tiếng: “Nghe nói ba tháng trước anh ta đã đột phá Bình Cảnh, đã là cảnh giới Tông Sư nhị trọng thiên!”
“Ờ… con nhớ không lầm, Dịch Hồng Đài chỉ lớn hơn con có mấy tuổi đúng không?”
Sư phụ của Cố Khánh gật đầu: “Đúng vậy! Năm nay Dịch Hồng Đài còn chưa tới hai mươi lăm tuổi!”
“Nhưng hôm nay Dịch Hồng Đài đã đứng vị trí thứ chín trong bảng Thiên Kiêu rồi!”
Đôi mắt đẹp của Cố Khánh trợn tròn: “Ồ, đẹp trai mà còn lợi hại như vậy nữa sao?”
Lúc này Quách Thành cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người, lặng lẽ ghé vào tai Tân Vũ Phong và nói: “Đại nhân, tôi cảm thấy Dịch Hồng Đài không đẹp bằng anh!”
Tân Vũ Phong: “Đừng nói nữa, nghe đi!”
Quách Thành ngậm chặt miệng.
Sư phụ của Cố Khánh vẫn đang giảng giải sự tích của Dịch Hồng Đài.
“Dịch Hồng Đài này năm mười tám tuổi đã bước lên cảnh giới Bán Bộ Tông Sư. Lúc ấy có thể nói là gây chấn động… thậm chí lúc ấy còn có người quả quyết rằng, nếu để Dịch Hồng Đài tiếp tục phát triển, Thái Hư Môn rất có thể sẽ tiến thêm một bậc, thoát khỏi Ngũ Môn!”
“Hơn nữa, lúc hai mươi tuổi Dịch Hồng Đài đã từng được phái đi truy đuổi kẻ thù của Thái Hư Môn. Cảnh giới của kẻ đó lúc ấy đã là Tông Sư nhất trọng thiên, Dịch Hồng Đài với cảnh giới Tông Sư đã giết được địch. Như vậy thôi cũng đã thấy rõ rồi!
Cố Khánh bên cạnh gật đầu như là gà mổ thóc: “Đúng vậy sư phụ, thật sự lợi hại!”
Ông lão nói tiếp: “Tuy Dịch Hồng Đài này là đệ tử trong Ngũ Môn, nhưng thực lực không hề thua những nhân tài kiệt xuất trong Tam Sơn.
Con biết Đại sư huynh Công Tôn Vũ của Long Hổ Sơn không? Nếu thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Dịch Hồng Đài đến độ tuổi Công Tôn Vũ, nói không chừng còn đạt được thành tựu cao hơn Công Tôn Vũ!”
Tân Vũ Phong không khỏi cười khẽ một tiếng.
Nghe từ miệng người khác nói chuyện về một nhân vật mà ở ngay bên cạnh mình, hơn nữa còn phải không là cảm nhận của mình…
Cũng rất thú vị!
Công Tôn Vũ ở bên cạnh siết chặt tay cầm quạt lông. Tân Vũ Phong giả vờ an ủi, vỗ vỗ vai Công Tôn Vũ.
Sắc mặt Công Tôn Vũ càng xấu đi.
Ông lão bên cạnh vẫn còn đang kể sự tích của Dịch Hồng Đài, thậm chí có thể nói là ba hoa chích chòe rồi.
“Tóm lại, nhìn chung toàn bộ Ẩn Môn Môn Phái, e là thống lĩnh trẻ có thể sánh ngang với Dịch Hồng Đài cũng không có mấy người!”
Ông lão vừa nói lại vừa thở dài: “Nếu như năm đó… sư môn của chúng ta có thể xuất hiện một thiên tài như Dịch Hồng Đài, nếu sư phụ cũng có thể… thì có lẽ tông môn sẽ không thua cuộc, cũng sẽ không để con và vi sư làm Tán Tu một cách oan ức.”
Cố Khánh nghe xong lời này, giờ này mới thấy ông lão không vui: “Sư phụ!”
“Sư phụ nói gì lạ vậy, tông môn suy sụp sao có thể trách sư phụ không đủ tài năng được?”
“Con thấy tên Dịch Hồng Đài đó cũng không lợi hại như sư phụ nói?
Rốt cuộc anh ta như thế nào còn chưa nói được. Con lại nghe nói, mấy hôm trước gần La Phù Sơn xuất hiện một cao thủ tung hoành. Chỉ một chiêu đã đánh bại người đứng thứ ba mươi bảng Thiên Kiêu, thiếu chủ Dung Chiêu của Thiên Quyền Tông!”