Khi đoàn người đang nói chuyện ở bên ngoài thì đột nhiên cửa chính của võ quán Tanaka lại tự động mở ra trước mặt họ.
Nhạc Linh Linh hít vào một hơi khí lạnh.
Tần Vũ Phong chỉ hờ hững nhìn lướt qua cánh cửa chính mở rộng của võ quán Tanaka rồi mở miệng nói: “Được rồi, cửa mở rồi đấy, xem ra ông Tanaka kia… hơi nóng nảy rồi.”
Tần Vũ Phong nói xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước mạnh mẽ vào trong trụ sở chính của võ quán Tanaka.
Tuy vừa nãy mọi người thuộc đoàn võ thuật Đại Hạ phía sau còn lòng đầy căm phẫn nói muốn đồng hành với Tần Vũ Phong, nhưng bây giờ thì trên mặt của gần như tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ do dự.
Nhạc Linh Linh cắn răng rồi quyết tâm đi đầu xông lên.
Có Nhạc Linh Linh dẫn đầu thì những người khác cũng bắt đầu lẻ tẻ đi theo, mỗi người một tốc độ khác nhau.
Tần Vũ Phong đi từ cửa chính của võ quán Tanaka vào thẳng Diễn Võ Đường bên trong võ quán.
Bên trong Diễn Võ Đường, một người đàn ông mặc trang phục truyền thống của võ sĩ Đông Hoàng đang đứng quay lưng về phía họ, ông ta khoác áo choàng màu xám đay, bên hông đeo một thanh trường đạo.
Tần Vũ Phong dừng lại.
“Tần Vũ Phong, cậu đã đến rồi.” Người đàn ông kia nói tiếng Đại Hạ cực kỳ thành thạo, thậm chí còn không có một chút giọng địa phương Đông Hoàng nào cả.
Tần Vũ Phong chậm rãi mở miệng nói: “Ông chính là người phải âm dương sư kia truyền lời cho tôi đúng không?”
Người đàn ông trung niên kia cười khẽ một tiếng rồi nói: “Truyền lời ư? Tôi phải họ đi giết cậu đấy.”
“Rõ ràng là ông biết họ không giết được tôi” Vẻ mặt của Tần Vũ Phong hết sức lạnh lùng.
Rốt cuộc thì người đàn ông trung niên kia cũng chậm rãi xoay đầu lại. Tuy ông ta có vóc dáng thấp bé nhưng khí thể lại khiến người khác không thể bỏ qua được, đôi mắt sáng ngời với ánh nhìn sắc bén như mắt bò, khuôn mặt vuông có vẻ rất chính trực, trên môi có hai hàng ria mép, trên mặt cứ như luôn đang cười.
“Ông Tanaka. .” Hai mắt Tần Vũ Phong nheo lại.
“Đúng vậy.” Ông Tanaka gật đầu với anh: “Tần Vũ Phong à. . . Đúng là một người Đại Hạ có thực lực mạnh! Tôi thật sự không nghĩ là cậu lại có thể xông thẳng tới nơi này đâu!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Một đám lính tôm tướng của mà cũng muốn cản đường tôi ư?”
Tuy ông Tanaka bị Tần Vũ Phong sỉ nhục như thế nhưng ông ta chẳng những không nổi giận mà trái lại còn bắt đầu cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha! Lính tôm tướng của Không sai, đúng là ở trước mặt cậu thì những người đó chẳng là cái gì cả!”
Tần Vũ Phong chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đừng phí lời nữa, nếu ông giao bí tịch Vương Đạo Sát Quyền ra đây rồi tự cắt đứt hai tay thì có lẽ tôi còn có thể tha cho ông một con đường sống!”
Ông Tanaka nghe Tần Vũ Phong nói như thế thì lại nở nụ cười: “Xem ra Tần Vũ Phong cậu rất tự tin với võ công của mình thì phải?”
Tần Vũ Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi tin tưởng mình là người truyền thừa chính thống của võ thuật Đại Hạ thì nhất định sẽ mạnh hơn đám người Đông Hoàng trộm cướp bí tịch võ thuật của Đại Hạ rồi xem như đồ của mình để tu luyện như các ông rất nhiều!”
Ông Tanaka hít sâu một hơi rồi nói: “Xem ra là cậu tới đây cũng không có ý tốt gì, không muốn nói chuyện với tôi rồi!”
“Có cái gì mà nói cơ chứ?” Vẻ mặt của Tần Vũ Phong lạnh buốt như một lưỡi dao băng vậy: “Tôi sẽ không đồng ý với ông đâu.”
Ánh mắt của ông Tanaka bỗng nhiên trở nên hung ác: “Xem ra ngài Tần Vũ Phong đây cũng biết mục đích của tôi là gì rồi!”
“Chẳng qua là ông muốn lấy được một ít bí tịch võ công của Đại Hạ từ trong tay tôi thôi, đúng không?” Khỏe miệng Tần Vũ Phong lộ ra một tia cười nhạo.
Ông Tanaka bị Tần Vũ Phong nói toạc ra tâm tư của mình như vậy thì cắn răng.
Tần Vũ Phong nói: “Ông hết hy vọng đi, hôm nay tôi đến đây là vì hoàn toàn phá hủy sự truyền thừa của Vương Đạo Sát Quyền ở Đông Hoàng các ông, đừng nói đến chuyện chia sẻ bí tịch võ thuật của Đại Hạ cho các ông làm gì cả!”