“Không phải đến tìm Tân Vũ Phong có chuyện, vậy anh tới đây làm cái gì?
Nhạc Linh Linh vừa nghi ngờ vừa tức giận nhìn chằm chằm mặt của Lăng Khiếu Thịnh.
Còn mặt của Lăng Khiếu Thịnh thì đỏ lên vì tức giận.
Tìm Tân Vũ Phong trong tình huống này chẳng lẽ còn có thể là chuyện gì tốt hay sao?
Nhạc Linh Linh quyết định rất nhanh, mình nhất định phải bảo vệ Tân Vũ Phong thật cẩn thận.
Tuy nói thẳng ra là dựa vào võ nghệ của Tân Vũ Phong thì anh vốn không cần cô ta bảo vệ…
Tân Vũ Phong ở phía sau Nhạc Linh Linh lộ ra gương mặt dở khóc dở cười.
Cái cảm giác được phụ nữ bảo vệ này… Thật sự là quá hiếm thấy.
Tân Vũ Phong cười lắc đầu, anh thở dài và nói rằng: “Được rồi, Nhạc.
Linh Linh, cô tránh ra trước đi. Dù sao chỗ này cũng là hành lang của khách sạn, cứ lôi lôi kéo kéo ở nơi này cũng không hay”
Nhạc Linh Linh cảm thấy anh nói rất đúng, nhưng cô ta vẫn không yên tâm nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Thịnh.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, anh nói đi!” Nhạc Linh Linh cảnh giác mà nhìn Lăng Khiếu Thịnh.
Lăng Khiếu Thịnh xoa tay mất nửa ngày, anh ta mới lắp bắp nói: “Vào phòng rồi nói đi”
Không đợi Nhạc Linh Linh nói, Tân Vũ Phong đã mở miệng gật đầu trước, anh nói: “Ừ, vào phòng tôi nói đi”
Tân Vũ Phong nói xong, anh dẫn đầu đi về phía thang máy, Lăng Khiếu Thịnh đi theo sát anh.
Nhạc Linh Linh thấy thế, cô ta cũng quả đoán đi theo hai người họ.
Lúc đầu, thái độ của Lăng Khiếu Thịnh đối với Nhạc Linh Linh cũng được xem là không tệ.
Dù sao thì Nhac Linh Linh cũng là con gái của chưởng môn phái Hoa Sơn.
Hơn nữa, dáng dấp của Nhạc Linh Linh còn xinh đẹp, có nói thế nào.
thì Lăng Khiếu Thịnh vẫn là một người đàn ông nên tất nhiên anh ta sẽ khá ưu ái đối với Nhạc Linh Linh.
Nhưng bây giờ, giữa hai người họ lại như tràn đầy mùi thuốc súng.
Vừa vào thang máy, Lăng Khiếu Thịnh mở miệng nói: “Hai người đàn ông chúng tôi nói chuyện thì một người phụ nữ như cô liên quan gì?”
Lúc này, Nhạc Linh Linh cả ăng Khiếu Thịnh! Ngoại trừ lôi giới tính ra nói chuyện thì anh còn biết cái gì nữa? Không phục thì anh đánh nhau với bản tiểu thư đây một trận, thua thì sau này đừng có nói chuyện nam nữ với tôi nữa!”
Lăng Khiếu Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Đàn ông tôi đây khinh thường ra tay với phụ nữ mấy người”
Gân xanh nổi đầy trên đầu Nhạc Linh Linh, cô ta như sắp bùng nổ.
Tần Vũ Phong tin tưởng, nếu không phải kiêng dè họ đang ở trong thang máy thì sợ rằng hiện tại hai người họ sẽ ra tay đánh nhau thật.
Cả người Tân Vũ Phong toát mồ hôi lạnh, anh nói: “Được rồi, mỗi người đều bớt tranh cãi đi…”
Có Tân Vũ Phong ở giữa, Nhạc Linh Linh và Lăng Khiếu Thịnh trợn mắt nhìn nhau, sau đó họ đồng thời hừ lạnh rồi quay ngoắt đầu sang hai bên.
Tân Vũ Phong bị kẹt ở giữa. Trong lúc nhất thời, anh thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Cũng may, thang máy nhanh chóng có một tiếng đinh vang lên và dừng lại ở tầng Tân Vũ Phong ở.
Tân Vũ Phong ho khan một tiếng: “Đến rồi”
Nhạc Linh Linh vừa nghe vậy, cô ta đi theo sát phía sau Tân Vũ Phong, thậm chí còn dùng bả vai huých Lăng Khiếu Thịnh ra.
Trong miệng Lăng Khiếu Thịnh thầm nói trai hiền không đấu với phụ nữ nên anh ta là người cuối cùng ra khỏi thang máy.
Tân Vũ Phong quẹt thẻ phòng để mở cửa, rồi ra hiệu cho Nhạc Linh Linh và Lăng Khiếu Thịnh đi vào.
Nhạc Linh Linh vừa vào cửa, cô ta đã thở dài nói: “Trời ơi, Tân Vũ Phong, lần trước tôi tới không chú ý, căn phòng này của anh tốt quá!”
Tân Vũ Phong ừ một tiếng.
Nhạc Linh Linh đứng ở cửa phòng Tân Vũ Phong, cô ta cảm thán không thôi.
Dù thế nào đi nữa, căn phòng mà Tân Vũ Phong ở cũng thuộc dãy phòng cao cấp nhất trong khách sạn hạng sang này.
Tuy Nhạc Linh Linh là con gái chưởng môn phái Hoa Sơn và ngậm thìa vàng từ nhỏ, thế nhưng cô ta vẫn luôn sống ở trong núi Hoa Sơn.
Thật sự là Nhạc Linh Linh chưa từng bước vào một căn phòng hạng sang của khách sạn nào.
Cửa sổ lớn trong phòng cao từ trân đến sàn. Ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào chân Nhạc Linh Linh.
Hơn nữa, không chỉ như vậy mà phòng ở của Tân Vũ Phong lại còn có một phòng tiếp khách.
Gương mặt Nhạc Linh Linh khiếp sợ: “Thế này thì sắp đuổi kịp phòng tiếp khách của phái Hoa Sơn chúng tôi rồi! Chỉ chênh nhau một chút thôi! Khách sạn lại có thể có căn phòng lớn đến vậy!”