Lúc này Nhạc Linh Linh cuối cùng cũng phản ứng lại, bản thân hơn nửa đêm, đi gõ cửa phòng Tân Vũ Phong, hành động đấy thật là không hợp lễ.
Nhưng mọi thứ đã xảy ra rồi, bây giờ hối tiếc cũng là vô ích.
Mà trong lòng cô ta, cũng có chút kỳ lạ, tối hôm qua gặp phải loại chuyện này phản ứng đầu tiên, không phải là tìm bố của mình, cũng không phải đi tìm chị Dung, mà là trực tiếp lên tầng tìm Tân Vũ Phong…
Nhạc Linh Linh lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu mình.
Xe đưa đón đoàn đại biếu võ thuật Đại Hạ dừng lại ở cửa khách sạn.
Mọi người trong đoàn võ thuật Đại Hạ lên xe một cách có trật tự.
Nhạc Linh Linh lên xe, liền ngủ thiếp đi bên vai Nhạc Quốc Phong.
Nhạc Linh Linh tối qua, thật sự sợ hãi, cả đêm cũng không ngủ ngon.
Nghĩ đến cao thủ như Tân Vũ Phong ở bên cạnh, Nhạc Linh Linh mới miễn cưỡng đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng mình, ngủ mơ mơ màng màng.
Lúc trời sáng, Nhạc Linh Linh mới hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Đáng tiếc không bao lâu, đã bị Tân Vũ Phong đánh thức.
Giờ phút này, Nhạc Linh Linh dựa vào vai bố mình, ngủ say mê, nhưng phản ứng của những người khác lại ngược lại với Nhạc Linh Linh.
Tất cả mọi người vui vẻ thảo luận với đồng đội về các trận đấu sắp tới.
Có người tiến đến bên cạnh Tân Vũ Phong: “Ôi, đàn anh Tân, em có thể cùng đội với anh hay không?”
Có một người mở đầu, những người khác lập tức sôi nổi làm theo.
Nhao nhao muốn cùng với Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong nhất thời không đoán ra được quy tắc của cuộc thi.
Hôm qua, các quy tắc chỉ tiết của vòng loại đơn đã được công bố.
Trận đấu được tổ chức như thế nào, phía Đông Hoàng vẫn chưa công bố.
Bởi vậy, lúc này Tân Vũ Phong cũng không thể ra quyết định gì lớn.
Tân Vũ Phong thẳng thần nói: “Bây giờ quy tắc thi đấu đồng đội, chúng ta còn chưa biết, hay là đến đó xem xét trước”
Nghe Tân Vũ Phong nói những lời này, những người khác tuy rắng tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể làm mà thôi.
Dù sao, Tân Vũ Phong cũng rõ ràng vẫn chưa từ chối sao?
Tân Vũ Phong nhẳm mắt lại, trong lòng suy nghĩ không thôi.
Sau trận đấu loại trực tiếp ngày hôm qua, hai bên thật ra cũng không còn bao nhiêu người.
Phía Đông Hoàng, còn lại hơn ba mươi người.
Về phần phía Đại Hạ…
Ít hơn 20 người.
Còn chưa bằng một nửa bên phía Đông Hoàng.
Đối với Đại Hạ mà nói, trận đấu đồng đội này, bắt đầu bất lợi.
Nhưng đối với Tân Vũ Phong mà nói.
còn lại trăm người, cũng không thế cúi đầu.
Chiếc xe dừng lại ở cổng sân vận động.
So với lần trước đầy tham vọng, lần này, trong lòng mọi người lo lắng nhiều hơn.
Mặc dù tất cả các nhân viên ngoại trừ Quách Bội đều có mặt lần này.
Nhưng đại bộ phận tuyển thủ đều đến xem trận Trải qua trận chiến ngày hôm qua, đại bộ phận mọi người đã mất tư cách ra sân.
Chỉ có một vài người, còn có thể ở lại trên sàn đấu.
Nhạc Linh Linh hít sâu một hơi, nắm chặt tay Thiền Nguyên Dung.
“Chị Dung, tôi rất lo lắng”
Thiền Nguyên Dung chạm vào mái tóc của Nhạc Linh Linh và an ủi: “Không sao, tôi ở bên cô.”
Nhạc Linh Linh khuôn mặt bưồn bực: “Nhưng…cho dù bà ở cùng tôi, chúng ta bên này, cũng chỉ còn lại mười mấy người…”
“Vẫn chưa biết trận đấu đồng đội, rốt cuộc là phân chia như thế nào?
Thiền Nguyên Dung kéo Nhạc Linh Linh vào chỗ ngồi: “Yên tâm đi, con thuyền sẽ thẳng đến cuối cầu, năng lực bản thân của cô đã rất tốt rồi, miễn là tất cả cùng nỗ lực, những người khác không phải là vấn đề.”
Nhạc Linh Linh ừ một tiếng, lông mi khẽ động rồi rũ xuống.
Tân Vũ Phong ngồi vào chỗ ngồi, không nói một lời.