Mộc Dung Chỉ vốn dĩ có ý định muốn an ủi đối phương nhưng mà lại không muốn để cho Tân Vũ Phong có thêm bất kỳ một tia hy vọng nào cả để lãng phí công sức mà vô ích.
Mộc Dung Chỉ lắc đầu, thở dài sau đó tiếp tục nói: “Tôi cũng đã sinh sống ở Miêu Cương khoảng hai mươi năm… cũng chưa từng nghe nói đến nguyên liệu của trời, báu vật của đất nào như vậy cả, chỉ sợ là không có hy vọng gì cả Tân Vũ Phong nghe thấy vậy thì cũng gật đầu nhẹ.
Nói không thất vọng là không thể nào, ngay cả Mộc Dung Chỉ chính là người bản địa mà cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng Tân Vũ Phong cũng không vì vật mà nhụt chí, dù sao bảo bối như vậy cũng quá là hiếm có.
Bảo vật dùng để chữa trị cốt tủy không có khả năng là đơn giản mà có thể đơn giản như vậy mà tìm được.
Trong lòng của Tần Vũ Phong thở dài, ngay sau đó Mộc Dung Chỉ lại đê nghị sẽ đồng hành với Tân Vũ Phong trở về trại Thanh.
Mộc hoặc là ở trên đường sẽ tìm một bộ quần áo vừa người với Tân Vũ Phong.
Tất nhiên là Tân Vũ Phong cũng không có từ chối, cứ như vậy hai người cùng đi với nhau.
Nhưng mà chưa đợi hai người đi xa thì đã có một tiếng lớn.
Khi Tân Vũ Phong và Mộc Dung Chỉ nghe thấy thanh âm này thì đồng thời quay đầu lại nhìn về phương hướng có thanh âm này phát ra.
“Bùm!”
Chỉ nhìn thấy xa xa ở một đoạn đường cách khá xa trên bầu trời có một làn kh: trên không trung ngưng tụ lại thành một hình dạng đặc biệt.
Tân Vũ Phong vô ý thức mà nhíu mày lại: “Chuyện này…”
“Đây chính là tín hiệu tập kết của Cửu Thiên Trại!”
Mộc Dung Chỉ giải thích nói: “Cửu Thiên Trại chính là trại đứng đầu ở trong Thất Thập Nhị trại của Thập Vạn Đại Sơn chúng tôi, cũng chính là trại thuộc quyền quản lý của tổng trại chủ Nam Tuấn Sái!”
Tân Vũ Phong nhẹ gật đầu, tất nhiên là anh cũng biết đến cái tên Nam Tuấn Sái, là người đứng thứ bảy trong Long Bảng, chỉ huy.
Miêu Cương.
Đôi mắt đẹp của Mộc Dung Chỉ nhìn về phía phương xa hiện lên vẻ lo lắng.
“Cái tín hiệu tập kết này… có nghĩa là đã xảy ra chuyện gì rất lớn, tất cả thành viên của Thất Thập Nhị trại đều phải tập hợp lại sau khi nghe lệnh này”
Sau khi Mộc Dung Chỉ nói xong thì quay đầu lại gương mặt lộ vẻ áy náy: “Thật xin lỗi anh Tân, khả năng là… là tôi sẽ làm chậm trễ một chút thời gian”
Tân Vũ Phong cũng muốn di qua đó để xem chuyện vui ở trong Thất Thập Nhị trại này.
Tân Vũ Phong mở miệng đề nghị: “Không sao cả, tôi có thể tiếp tục đồng hành với cô Mộc đây hay không?
“Tất nhiên là có thể!”
Mộc Dung Chi không hề có chút nào do dự nhẹ gật đầu lập tức đồng ý: “Việc lớn như thế có lẽ cũng không phải chuyện gì bí mật, anh Tân muốn đi thì cũng không sao cả!”
Tân Vũ Phong nhẹ gật đầu tiếp tục đồng hành cùng với Mộc Dung Chỉ Tốc độ của cả hai người cũng không còn giống lúc trước đi bộ bình thường thanh thản ở trong rừng rậm mà còn đi đường vòng nhìn xem có bảo bối gì đó được cất dấu không.
Chỉ có điều Tân Vũ Phong cũng không có sử dụng toàn bộ sức lực của mình dù sao thì cũng phải đợi Mộc Dung Chi.
Mặc dù khói báo động rất rõ ràng nhưng mà nếu như không có Mộc Dung Chỉ dẫn đường thì Tân Vũ Phong cũng khó có thể tìm đến được nơi này.
Chính là một sơn cốc được che giấu rất phải đi qua một hang động được che chắn kỹ càng thì mới có thể đến nơi được.
Đợi đến lúc hai người đi đến thì cũng có không ít thành viên cũng đã chạy đến.
Trang phục mà bọn họ mặc cũng hoàn toàn không giống nhau, giờ phút này tốp năm tốp ba cùng đứng chung một chỗ, mặc dù thù địch nhau nhưng mà cũng đều nỗ lực hết mình Tân Vũ Phong nhìn thấy một màn này thì cũng cảm thấy kinh ngạc âm thầm phỏng đoán.
Rõ ràng là nhìn quan hệ giữa bọn họ cũng không được tốt lắm nhưng mà giờ phút này đều tập hợp lại với nhau…
Thất Thập Nhị trại này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì?