Đối mặt với sự sỉ nhục của người mở cược, Mộc Dung Chi cắn môi dưới.
Trên thực tế, cô không tin Tần Vũ Phong sẽ thắng.
Chỉ là... Mộc Dung Chi thật sự chịu không nổi, nhưng cô sẽ ủng hộ Tần Vũ Phong!
Tất nhiên, cô là người duy nhất có suy nghĩ này.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Tần Vũ Phong nhất định sẽ thua, hoặc là nhất định sẽ chết.
Trận cược bởi vì có Mộc Dung Chi mà có chút huyện náo, sau đó rất nhanh đã trở nên bình tĩnh, mọi người tiếp tục đặt cược, đánh cược rằng Tống Trung Hãn sẽ kết liễu Tần Vũ Phong sau mấy chiêu
Mọi người cũng đưa mắt trở lại trận huyết đấu, chú ý vào trận chiến trong trận huyết đấu
Nhưng tình hình bên trong đã vượt qua dự đoán của mọi người!
Tổng Trung Hãn thế mà lại không chiếm thế thượng phong!
Nếu hòa thì cũng không sao, có lẽ thắng nhãi đó tài năng thiên bẩm, cũng có qua có lại Tống Trung Hãn đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Dù sao thì bây giờ Tống Trung Hãn đang khống chế tu vi, hiện tại hai người đang thi đấu cùng cấp bậc! Nhưng mà, điều khiến người ta cảm thấy không thể tin được chính là, Tống Trung Hãn thật sự đã bị Tần Vũ Phong đánh trên cơ
Khi chiến đấu dưới cùng một cảnh giới, thì điều được so sánh sẽ là kinh nghiệm chiến đấu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tống Trung Hãn nên ở thế thượng phong, nhưng sự thật ngược lại, thế mà lại là Tần Vũ Phong trẻ tuổi đang chiếm thế thượng phong!
Bây giờ không ai có thể quan tâm đến việc giễu cợt và chế nhạo, chăm chú theo dõi cuộc đấu giữa Tần Vũ Phong và Tống Trung Hãn.
Suy cho cùng, những người có mặt đều là cao thủ, có thể nhìn ra được nhiều điều trong đó.
Chỉ nhìn thấy chiêu thức của Tổng Trung Hãn, chiêu thức nào cũng rất dữ dội, đánh vào chỗ yếu hại của Tần Vũ Phong.
Nhưng Tần Vũ Phong không có một chút động tác dư thừa nào, mỗi một pha né tránh nhỏ, anh đều có thể chính xác và chắc chắn tránh được dự đoán của Tổng Trung Hãn, hơn nữa anh còn có cơ hội đánh trả
Giữa các đợt tấn công, không có thêm động tác dư thừa nào, mọi động tác nâng tay đều đơn giản và gọn gàng, dứt khoát, vừa phải.
Mỗi đòn tấn công đều trúng nơi yếu hại của Tổng Trung Hãn, không có một đòn nào lệch, không lãng phí một chút sức lực nào!
Đây rõ ràng là một cỗ máy chiến đấu hoàn mỹ, cỗ máy chiến đấu hình người!
Nhìn lại Tổng Trung Hãn, vốn dĩ là có đầy kỹ năng chiến đấu, nhưng lại không làm gì được Tần Vũ Phong.
Mọi điều đã dự liệu trước đều bị né tránh, từng đòn tấn công đều đánh vài không khí, chỉ còn lại sức lực trên cơ thể, nhưng lại không thể sử dụng, chỉ có thể bị đánh
Ngoại trừ trại Hắc Thủy, không muốn thừa nhận sự yếu thế của trại chủ Tống Trung Hãn, những cao thủ khác đều kinh ngạc kêu lên không dứt. "Kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu của thanh niên này dường như không thua Tống Trung Hãn một chút nào!" "Đúng vậy! Mọi người nhìn mỗi một động tác của anh ta xem, không có lần nào là vô dụng!" "Nếu người này là người của Thất Thập Nhị trại của chúng ta, e rằng cho dù Chúc Cửu Sinh truyền thừa bí ẩn, người đứng đầu trong thế hệ trẻ, cũng...
Trong đám đông, Nam Tuấn Sái, người vừa giám sát và theo dõi trận chiến, cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt. "Mọi người nói rất đúng, tên nhóc này tuổi còn trẻ, nhưng thật ra không thể coi thường!"
Ánh mắt Nam Tuấn Sái nhìn Tần Vũ Phong, càng ngày càng thêm tán thưởng.
Sự tán thưởng này, khó mà nói thành lời. "Tên nhóc này có kĩ năng phi thường, nhất định không phải là kẻ tầm thường! Tôi còn dám khẳng định tên nhóc này chỉ cần gặp gió mây là sẽ hóa rồng ngay thôi!”
Ngay cả cao thủ đứng thứ bảy Long Bảng, Nam Tuấn
Sái tổng trại chủ, cũng đánh giá cao tên nhóc trước giờ không có gì nổi bật này!
Xem ra tên nhóc này thực sự có năng lực!
Chỉ cần gặp gió gặp mây là sẽ hóa rồng!
Đây gần như là mức độ khen ngợi cao nhất mà đại trại chủ dành cho thế hệ trẻ rồi!
Tuy nhiên, bọn họ không hề biết.
Tần Vũ Phong chắc chắn không phải là một con cá chép đang chờ đợi cơ hội để hóa thành rồng.
Mà đã từng là chiến thần từ trên trời rơi xuống!
Tất cả mọi người không biết điều đó, nhưng lại sửng sốt trong giây lát vì mức độ khen ngợi cực kỳ cao của Nam Tuấn Sái, sau đó nhanh chóng chuyển mắt sang trận huyết đấu.
Trong trận huyết đấu, Tống Trung Hãn nhiều lần sa sút phong độ.
Một tiền bối thuộc cảnh giới tông sư, thế mà bai bởi một tên nhóc Ám Kình đỉnh, chật vật tới mức độ này....
Vẻ mặt của Tổng Trung Hãn lúc này cứng ngắc đến mức không thể cứng ngắc hơn.
Ông ta cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ đánh một trận đấu vô ích như vậy.
Thế nhưng, cũng chỉ tới đó là dừng mà thôi!
Tống Trung Hãn hít một hơi thật sâu, thi triển chiều thức cuối mạnh nhất của mình.
Thoát khỏi và vượt lên Thiên Nam Quyền.... "Vương, đạo, sát, quyền!"
- ------------------