Mục lục
Truyện Hỏa Vũ Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459: Nhờ giúp đỡ




Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.



Toàn bộ đại sảnh đều rung chuyển, giống như đã xuất hiện một trận địa chấn nhỏ.



Không ít tân khách lảo đảo, rồi trực tiếp té ngã xuống đất.



Còn Tiểu Bá Vương Nguyên Hừng thì càng thê thảm hơn. Anh ta như một cái đinh bị đóng “đinh” xuống sàn nhà. Đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình, cũng không biết là đã nát bao nhiều cái xương. Bị thương nghiêm trọng như vậy, anh ta phải tĩnh dưỡng ít nhất ba năm mới có thể khỏi hẳn.



Yên lặng!



Yên lặng như cái chết vậy!



Trong nhất thời, đại sảnh lặng im như tờ, ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy



tiếng.



Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trên, miệng há rộng thành chữ 0.



Vừa rồi còn dương dương tự đắc không ai bì được, Khương Thiên Tử lộ ra vẻ mặt quỷ dị.



Một chiêu!



Tân Vũ Phong chỉ cần một chiêu cũng có thể đánh bại được Nguyên Hừng.



Hơn nữa, với dáng dấp như vậy, Tần Vũ Phong vốn dĩ không dùng hết sức lực của bản thân. Vậy sức lực chiến đấu của anh rốt cuộc có thể mạnh tới cỡ nào?



“Đạp! Đạp! Đạp!”



Đột nhiên, Tần Vũ Phong mở rộng bước đi, sải chân tới trước mặt Nguyên Hừng, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Với chút thực lực ấy, anh cũng không biết xấu hổ, mà còn đòi đọ sức sao?”



"Sư phụ của anh dạy anh như vậy sao?”



Giết người giết cả tâm!



"A a a!"



Nguyên Hừng phẫn nộ gào thét, giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, toàn thân anh ta đẫm máu, vô cùng thê thảm!



Nhưng anh ta vẫn ngoan cố, nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thổi, cậu đừng có đắc ý sớm! Dù sao tôi vẫn là học trò của sư phụ, tất sẽ nhận được sự cưng chiều! Cậu làm tôi bị thường, chờ khi sư phụ của tôi biết được, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu... Dù cậu có chạy trốn tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi sự phụ của tôi đâu!” . Truyện Truyện Teen



"Ha ha..."



Tần Vũ Phong cười lạnh: “Coi như cho Đoàn Kính Vân mười lá gan, ông ta cũng không dám truy sát tôi! Nếu không tin, anh có thể gọi điện thoại hỏi ông ta!”



“Chuyện này là thật sao?”



Ánh mắt Nguyên Trừng sáng lên, không nghĩ Tần Vũ Phong sẽ tự tin như vậy.



Anh ta tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà ngay lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Đoàn Kính Vân.



“Tút... tút... tút..”



Anh ta mở loa ngoài, âm thanh truyền đi khắp đại sảnh.



Tất cả tân khách ai nấy đều chú ý, vô cùng mong chờ.



Đoàn Kính Vân chính là nhân vật trên trời so với bọn họ! Đứng trong Long Bảng, lại chỉ huy tám trăm nghìn cấm quân. Dù là hoàng tử hay thế tử cũng phải nể ông ấy mấy phần. Nếu ông ấy biết Tần Vũ Phong hành động ngông cuồng, sợ rằng sẽ nổi trận lôi đình mà trực tiếp đi tới đây.



Rất nhanh, điện thoại đầu bên kia được kết nối, truyền đến một loạt âm thanh hào sảng: “Alo... Học trò, con tìm sự phụ có chuyện gì thế?”



"Sư phụ, cứu mạng con với!”



Nguyên Hừng giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng mà hét to: “Con đang ở nhà hàng Côn Luân, gặp phải một tên ngông cuồng lớn mật! Cậu ta không những làm con bị thương, còn kinh thường danh tiếng của sự phụ, nói sư phụ không có tư cách xách giày cho cậu ta!”



“Láo xược!”



Điện thoại đầu bên kia phát ra tiếng quát phẫn nộ, tựa như làm cho cả đại sảnh phải run lên.



Cao thủ của Long Bảng tức giận, không phải ai cũng có thể chịu đựng được!



Máu tươi chảy thành sông, thấy chất thành núi!



Đoàn Kính Vân vừa ra lệnh, tám trăm nghìn cầm quân liền cùng nhau hành động. Trong thiên hạ này, ai có thể ngăn cản được bọn họ?



“Thằng nhóc thối, cậu thất thần làm gì? Còn không màu tự phế võ công, cầu xin sư phụ tôi tha thứ?” Nguyên Hừng nghiêm túc thúc giục anh.



Những người khác cũng bắt đầu ồn ào:



“Trước mặt tông sư, cậu chẳng là cái gì cả!” “Biết điều thì cậu hãy lập tức quỳ xuống xin tha, may ra còn có chút cơ hội sống sót”



“Nếu không, tông sư ra tay, cậu chết cũng không có chỗ chôn đâu!”



Nghe đám người ra lời uy hiếp, Tần Vũ Phong cười nhạt một tiếng, trực tiếp cúi người lấy chiếc điện thoại trong tay Nguyên Trừng.



Sau một lúc, ở trước mặt mọi người, Tần Vũ Phong nói ra một câu khiến ai nấy đều kinh động: “Đoàn Kính Vân, uy phong của ông thật lớn!”



“Chẳng lẽ ông đã quên, vào năm năm trước, mình từng bị đánh đến răng rơi đầy đất, rồi sau đó phải chạy trối chết sao?”



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK