Một tuần qua, biệt thự số 66 khu Galaxy One đã trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ.
Hầu hết chúng đều là những tên sát thủ không có tên tuổi hợp sức bao vây và trấn áp, kết cục của chúng là bị bắt bởi những tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách.
Cũng trong tuần này, bên ngoài biệt thự Galaxy One, một bức tường bằng xác người xếp chồng lên nhau xuất hiện.
Đều là những kẻ bị Doanh trại Thần Sách bắt được, những sát thủ đến ám sát và bao vây Tần Vũ Phong tạo thành.
Họ bị trói chặt, nhét bông vải vào miệng rồi treo ngoài tường biệt thự cả ngày, bất kể nắng gió, mưa to.
Một bức tường người, xa xa nhìn lại, nhìn vô cùng hùng tráng.
Biệt thự số 66 khu Galaxy One, cũng thành một khu của biệt thự Star River, thật sự đã trở thành một vùng cấm địa!
Trừ cô Ô thường tới tìm Lâm Kiều Như, những người hàng xóm khác thậm chí còn không muốn đi qua.
“Cô D, cô có sợ không? Ngôi nhà của chúng tôi trông như thế này”
Lâm Kiều Như cười gượng gạo, nói với Vũ Nương.
“Không sao đâu”
Vũ Nương cười cười rồi đáp lại: “Nhà cô thành ra như thế này là do người kia phải không?
Lâm Kiều Như gật đầu.
Vũ Nương và Lâm Kiều Như vừa nói chuyện vừa đi vào biệt thự: “Cô cũng phải chịu nhiều áp lực rồi, cô nên dành vài ngày để đi chơi và chúng ta cùng nhau thư giãn, thế nào?”
“Chuyện này.”
Không thể không nói, lời đề nghị của Vũ Nương với Lâm Kiều Như, đối với Lâm Kiều Như mà nói quá hấp dẫn.
Việc đi mua sắm cùng một cô bạn là điều mà Lâm Kiều Như mơ ước.
Trước kia cô ở nhà họ Lâm làm một đứa con hoang, cô sống trong một khu ổ chuột, hầu như mọi người đều hắt hủi cô, huống chi nói đến chuyện có bạn bè.
Sau đó, Tần Vũ Phong đã cứu cô khỏi cuộc sống đó, nhưng cuộc sống của cô cũng chỉ xoay quanh những chuyện khác nhau của Tần Vũ Phong.
Việc cô làm duy nhất mỗi ngày chính là đợi Tần Vũ Phong.
Đi mua sắm với bạn bè...chuyện này quá hấp dẫn với Lâm Kiều Như.
Lâm Kiều Như rõ ràng đã bị dao động, nhưng vẻ mặt vẫn còn khá do dự: "Để tôi nói chuyện với Tần Vũ Phong đã”
“Ở, chờ đã”
Vũ Nương tranh thủ lúc trước khi bước vào biệt thự, giữ chặt Lâm Kiều Như, lặng lẽ thì thầm: “Sao cô lại không tự biết chứ, với tình trạng của nhà cô bây giờ, Tần Vũ Phong nào dám cho cô đi ra ngoài đi mua sắm chứ?”.
“Cứ như vậy, nghe tôi, đến lúc Tần Vũ Phong ngủ, chúng ta trốn đi ra ngoài”
“Buổi sáng chúng ta đi cùng đi ăn sáng rồi uống trà, ăn uống xong cũng đúng lúc cửa hàng mở cửa...nếu cô không yên tâm, có thể tìm hai vệ sĩ từ đám thuộc hạ của Tần Vũ Phong cùng đi với cô, sau đó chúng ta vui vẻ đi chơi, thế nào?”
Vũ Nương dụ dỗ cực kỳ thuyết phục, Lâm Kiều Như nghe xong hai mắt sáng lên.
“Cũng được...Đến lúc đó tôi sẽ nói với Thanh Long một tiếng, chờ Tần Vũ Phong tỉnh lại và biết chuyện này, chúng ta đã đi rồi!”
Vũ Nương thấy Lâm Kiều Như nói như vậy, miệng nở nụ cười, ôm lấy cánh tay Lâm Kiều Như: “Như vậy là được rồi! Chính là như vậy đó!”
“Vậy chọn ngày mai, buổi sáng 6 giờ, tôi sẽ chờ cô ở biệt thự khu Đông Môn”
“Được!..”
Vũ Nương thấy Lâm Kiều Như đã cắn câu, cũng không ở lại lâu, ngồi ở trong phòng khách, dưới ánh mắt của Tần Vũ Phong, cùng Lâm Kiều Như tán gẫu một hồi, sau đó rời đi.
Vũ Nương đi rồi, tâm trạng Lâm Kiều Như rất tốt, thậm chí còn lẩm nhẩm lời bài hát khi làm việc nhà, thậm chí khi Tần Vũ Phong vứt quần áo bẩn bừa bãi, Lâm Kiều Như cũng không nói gì.
Lúc cô Ô tới, hình như đã nhắc tới chuyện gần đây bên ngoài biệt thự treo không ít người, Lâm Kiều Như cũng nhận tiện giải thích một chút.
Cô Ô lúc đó đã khen ngợi người của Tần Vũ Phong, hơn nữa tỏ ra khinh thường những người bị treo bên ngoài.
- ------------------