Vừa dứt lời, Tần Vũ Phong nhanh như chớp nâng chân, đá mạnh vào đầu gối của ông ta.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Tiểng xương vỡ vụn chói tai, vang vọng khắp phòng.
Thân mình của Chu Quốc Dũng tức khắc thấp xuống một đoạn, trực tiếp té ngã trên đất, hai đầu gối bị đá nát hết xương, nửa đời sau đều phải sống qua ngày trên xe lăn.
"A a a..."
Chu Quốc Dũng phát ra tiếng rống thảm thiết, tiếp tục hơn nửa phút sau, ông ta không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.
“Kéo ra ngoài đi!”
Tần Vũ Phong phất tay.
Những vệ sĩ đó thấy thế, đồng loạt hành động, kéo Chu Quốc Dũng ra khỏi ghế lô.
“Đại nhân, cậu còn có gì phân phó không?”
Tổng Thạch Thư đi lên phía trước, cúi đầu khom lưng, thái độ cung kính vô cùng.
“Không, anh về trước đi! Đúng rồi, tin tức tôi đến Để Đô, tạm thời bảo mật, ngoại trừ bố của anh ra, không cho phép nói với người khác! Nếu tiết lộ ra ngoài, hậu quả anh tự mình biết!” Tân Vũ Phong lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng vâng vâng! Cho dù đối phương có cạy miệng, tôi cũng tuyệt sẽ không tiết lộ ra nửa chữ!”
Tống Thạch Thư lập tức gật đầu.
Anh hiểu rõ năng lực của Tần Vũ Phong vô cùng!
Thiên Sách chiến thần, võ công cái thế!
Tần Vũ Phong ra lệnh một tiếng, có thể khiến cho nhà họ Tống thăng tiến rất nhanh, cũng có khiến cho nhà họ Tống rớt đài.
Rất nhanh, Tống Thạch Thư mang theo một đám vệ sĩ rời khỏi ghế lô.
Bác Chu ngây ngốc đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp, giống như còn chưa phục hồi tinh thần.
“Bác Chu, bác sẽ không trách tôi vừa rồi dùng thủ đoạn quá độc ác đi?” Tần Vũ Phong nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên không! Chu Quốc Dũng anh ta làm ra loại chuyện này, không xứng làm em trai tôi...... Tần Vũ Phong, vừa rồi cậu cũng thật uy phong a! Cô cả nếu có thể nhìn thấy được, nhất định sẽ vui mừng vô cùng!” Bác Chu nhịn không được cảm khái.
Nghe bác ấy nhắc tới mẹ của mình, trong lòng Tần Vũ Phong cũng run lên.
Mười tám năm trước, anh là đứa trẻ nhỏ bé không nơi nương tựa, tận mắt nhìn thấy mẹ chịu nhục, nhưng lại bất lực.
Mà hiện tại, anh trấn giữ biên giới phía Bắc, có trăm triệu binh lính, khí thể như hổ nuốt chửng chục ngàn dặm.
Nhưng mẹ lại không nhìn thấy được nữa!
“Đúng rồi! Có một chuyện, cậu còn chưa biết đi?”
Bác Chu như nghĩ tới cái gì, kinh ngạc hô lên.
“Chuyện gì?”
Tần Vũ Phong tò mò hỏi.
“Qua mấy ngày nữa, cô Tú Anh phải lấy chồng...” Giọng của bác Chu nhẹ vài phần, giống như có lý do gì đó khó nói.
“Chị Tú Anh!”
Cả người Tần Vũ Phong giật bắn, trong đầu hiện ra cô gái có đôi mắt đen láy, mái tóc buộc đuôi ngựa!
Vân Tú Anh.
Cô lớn hơn Tần Vũ Phong ba tuổi, ông của cô với ông ngoại của Tần Vũ Phong, chính là bạn bè thân thiết.
Bởi vì một số nguyên do, cô từ nhỏ đã được gửi nuôi ở phủ Thượng Quan, cũng coi như là thanh mai trúc mã với Tần Vũ Phong, hai đứa trẻ vô tư..
Ở trong ấn tượng của Tân Vũ Phong, chị Tú Anh là cô gái dịu dàng nhất trên đời, vẫn luôn thương anh, dạy anh ca hát, vẽ tranh, viết chữ.......
Có một lần Tần Vũ Phong nghịch ngợm gây sự, làm vỡ bình sứ sưu tầm của ông ngoại, là chị Tú Anh đứng ra thay anh gánh tội!
Mẹ còn trêu ghẹo hai người, nói chờ Tú Anh lớn, trực tiếp gả cho Tần Vũ Phong, cũng coi như là thân càng thêm thân.
Chỉ tiếc, mười tám năm trước rời khỏi Để Đô, Tần Vũ Phong từ đầu đến cuối đều chưa gặp lại chị Tú Anh!
Tính toán tuổi tác, cô gái tuổi dậy thì năm đó, hiện tại cũng tới tuổi cưới gả rồi.
"Haiz..."
Tần Vũ Phong thở dài, thu lại hồi ức, hỏi lần nữa: “Bác Chu, chị Tú Anh kết hôn, người em trai như tôi đương nhiên phải đến tham dự, không biết chị ấy gả cho cậu ấm nhà nào?”
“Đứa nhỏ Tú Anh kia, không phải tự nguyện cưới mà là bị ép!” Bác Chu phẫn nộ nói.
- ------------------