Thế nhưng, anh ta cũng là tổng chỉ huy hơn ba nghìn quân của Huyền Giáp Vệ, thái độ chủ nhân Khương phiệt ngày thường cũng rất đúng mực.
Chủ nhân của Khương Phiệt đối với sức chiến đấu cường hãn của người dưới, cũng rất là tôn trọng, chiêu hiền đãi sĩ. Người đứng đầu của Huyền Giáp Vệ đã rất hiếm khi lộ ra thái độ thấp kém như thế.
Thế nhưng trước mắt, không cho phép anh ta thấp kém.
Theo cậu chủ của Khương Phiệt, anh ta không còn là tổng chỉ huy cao nhất của Huyền Giáp Vệ. Huống hồ hiện tại, Huyền Giáp Vệ đã bị chết hơn nghìn người rồi!
Anh ta nhìn không nổi nữa!
Thế nhưng, mặc dù là Người đứng đầu của Huyền Giáp vệ quỳ trên mặt đất, bỏ đi tôn nghiêm, thỉnh cầu Khương Thiên Tử thu binh.
Trên mặt của Khương Thiên Tử, vẫn không chút lay động nào.
"Không thể rút lui!"
"Đây chính là cơ hội nghìn năm có một! Tần Vũ Phong hiện tại bị rút tủy, không còn sức chiến đấu, nhìn cái tư thế này một người cũng không cho phép vào bên trong phủ Thượng Quan, vẫn là ở trạng thái hôn mê bất tỉnh"
"Mất đi cơ hội lần này, lần sau lại là lúc nào?"
"Anh có thể một mình, đối phó Tân Vũ Phong toàn thịnh hả?"
"Đừng nói một mình anh, đặc biệt là trước đây ở Dương Hải ngay cả năm trăm người cao thủ tông sư, 2500 quân tinh nhuệ đều không thể làm sao thắng được Tần Vũ Phong, anh đây là đang nói chuyện với cái rắm của tôi sao?"
"Thu binh, không thể nào, cơ hội chỉ có một lần!"
"Các người hôm nay dù là chết, coi như là dùng mạng người để lấp đầy, cũng phải xông vào phủ Thượng Quan cho tôi!"
Trong lời nói của Khương Thiên Tử, ý nguyện mãnh liệt xông vào phủ Thượng Quan, nhưng đối với những Huyền Giáp Vệ này, đối với Người đứng đầu của Huyền Giáp Vệ, nói chuyện không nể mặt nổ mũi, có thể nói là lãnh khốc vô tình..
Hình như hơn ba nghìn mạng sống này, sống dựa vào đội quân tinh nhuệ Huyền Giáp Vệ, chỉ là một đám công cụ mà thôi!
Khương Thiên Tử dường như không hề quan tâm đến sự sống chết của bọn họ!
Tất cả mọi người Huyền Giáp Vệ nghe thấy, trong chốc lát, đều vô cùng đau lòng, sĩ khí bỗng chốc liền đi xuống.
Mà bọ họ hoàn toàn không nghe được cuộc nói chuyện giữa Khương Thiên Tử và Huyền Giáp Vệ, cũng là bởi vì tự biết không địch được lại, nhìn thấy đồng đội từng người ngã xuống, ý chí chiến đấu cũng sa sút nhiều.
Thế nhưng cho dù là như vậy, cũng không ai dám cãi mệnh lệnh của cậu chủ, càng không dám một mình chạy trốn, chỉ có thể nhắm mắt mà xông lên.
Một đám không rõ tình hình, còn đang suy nghĩ tổng chỉ huy sao còn chưa hạ lệnh rút lui.
Tinh thần của các binh sĩ tiêu hao, Doanh Trại Thần Sách ở bên này, tuy người ít, thế nhưng chiếm được ưu thế địa hình, Huyền Giáp Vệ hoàn toàn không thể địch được trong tay của bọn họ.
Các binh sĩ của Doanh trại Thần Sách, càng đánh càng mạnh. Thương vong của Huyền Giáp Vệ, cũng càng ngày càng nhiều. Một đội quân binh sĩ suy giảm, về cơ bản nhất định là kết cục bị thua.
Huyền Giáp Vệ hiện tại số người thương vong nhiều, tinh thần của binh sĩ suy giảm, hoàn toàn không thể xông vào cửa lớn của phủ Thượng Quan.
Tổng chỉ huy nhìn thấy tình trạng thảm hại của anh em này không nhịn được mà nước mắt rưng rưng. Huyền Giáp Vệ không giống với doanh trại Thần Sách, từ khi thành lập đến nay, chưa từng bại trận.
Nói trắng ra là chỉ là nhà Tân phiệt nuôi để là hộ vệ thôi, chỉ là binh lính bảo vệ phủ mà thôi, dường như đối mặt với kình địch như Doanh trại Thần Sách như thế này cũng chưa bao giờ bị chết nhiều như vậy.
Huyền Giáp Vệ chết tiệt không phải là một phù hiệu, mà là sự sống của cách anh em. Anh em mỗi ngày cùng nhau luyện tập, nói cười, cùng nhau ăn thịt uống rượu.
Hiện tại, vì quyết định cố chấp của Khương Thiên Tử, thương vong nặng nề!
Có mấy người, cứ như vậy vĩnh viễn mà rời đi!
"Huyền Giáp Vệ nghe lệnh, thu binh, rút lui!"
Lần này, Người đứng đầu của Huyền Giáp Vệ không có để ý đến ý kiến của Khương Thiên Tử, bỏ qua Khương Thiên Tử, trực tiếp hạ lệnh thu binh!
Anh ta không thể tiếp tục chờ!
Anh ta một tay mang theo Huyền Giáp Vệ, không thể để chết tiếp nữa!
Anh ta nhớ tên của mỗi người, hiểu rõ từng quá khứ của mỗi người, người đã chết, trong gia đình chỉ còn lại mẹ già, còn có người còn có con vẫn đang còn nhỏ đang trong thời kỳ thay tã.
Nhưng mà sự cố chấp của Khương Thiên Tử, khiến cho bọn họ cũng không thể có đường quay về nhà!
Nghe được tiếng lui binh của Người đứng đầu, những Huyền Giáp Vệ kia vốn là uể oải không còn chí khí, lập tức lui lại.
- ------------------