Chương 643
“Thiên Vũ đại nhân, ngài hãy suy nghĩ kỹ đi!”
“Thiên Vũ đại nhân à, quân thiết ky biên giới phía bắc là lực lượng nòng cốt của nước Đại Hạ, trong doanh trại Thần Sách lại càng không thiếu đấng anh hùng hào kiệt. Ngài nghĩ kỹ đi, đừng để vì một phút bốc đồng mà...”
Huyền Vũ nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống trước mặt Tần Vũ Phong cùng với Thanh Long, y hệt như bộ dạng cho dù có bị xử chết đi chăng nữa thì cũng phải can gián cho bằng được!
Nhưng Thanh Long và Huyền Vũ cũng chỉ cho rằng Tần Vũ Phong đang rất xốc nổi mà thôi, bọn họ chưa từng nghĩ rằng Tần Vũ Phong không phải là một người không biết trời cao đất dày là gì?
Dù sao thì chiêu của liên minh năm tổ chức rất nham hiểm.
Phàm là người chính trực tâm huyết thì làm sao có thể chịu nổi cơn tức này!
Không phải Thanh Long không hiểu được vì sao Tần Vũ Phong cứ nhất định phải quyết chiến, dù sao nếu đổi lại là anh ta thì anh ta cũng không thể thể chịu được đối phương nghênh ngang khiêu khích mình như vậy.
Đầu tiên, bọn chúng đưa ra những điều kiện vô cùng hà khắc, còn yêu cầu đích thân Tần Vũ Phong phải đứng ta nghênh chiến.
Thế rồi tin tức truyền qua biết bao nhiêu người, thế là thành chuyện ta muốn tuyên chiến với họ!
Cứ như vậy, mọi người chẳng những không để ý tới điều kiện của chiến thư khắc nghiệt ra sao, mà cũng chẳng thèm quan tâm bên phía Tân Vũ Phong khó xử đến nhường nào.
Càng nhiều người chú ý đến câu đầu tiên mà Tần Vũ Phong viết, dọa muốn cải chấn chỉnh lại Đông Hải và biến Đông Hải trở thành cấm địa của các vị thần!
Sau đó, năm tổ chức thành lập liên minh, phát động chiến tranh, nếu Tần Vũ Phong không tiếp nhận thì há chẳng phải anh là kẻ nhát gan sao?
Không phải như vậy là sẽ biến thành trò cười của toàn thiên hạ sao!?
Tuy nhiên, nếu có đồng ý đi chăng nữa trận chiến này đúng là năm trăm binh sĩ chọi lại hai nghìn năm trăm binh lính tinh nhuệ, chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Cục diện thế này làm sao hóa giải được đây?!
Bức chiến thư này rõ ràng là không công bằng!
Thanh Long cau mày, khuyên can: “Thiên Vũ đại nhân! Câu Tiêu Tiên có thể nằm gai nếm mật ba năm để nuốt chửng kẻ địch, nhưng hôm nay, Thiên Vũ đại nhân không cần phải mất đến ba năm để nằm gai nếm mật chịu khổ cực, vậy thì tại sao không nhân cơ hội này cự tuyệt lời đề nghị của bên kia, để cho năm tổ chức buông lỏng cảnh giác, rồi chúng ta thận trọng bước từng bước một, từng bước đánh bại bọn chúng, đó cũng là đối sách tốt nhất rồi!"
“Đúng vậy đó, Thiên Vũ đại nhân!”
Huyền Vũ đứng bên cạnh tiếp lời: “Năm trăm tướng sĩ ở doanh trại Thần Sách này chống lại hai nghìn năm trăm binh lính tinh nhuệ của bọn chúng không chỉ là đường chết cho đại nhân mà còn là đường chết cho những binh lính khi phải nghênh chiến với bọn chúng!”
“Thiên Vũ đại nhân, lẽ nào ngài nhẫn tâm thấy những chiến hữu đồng đội vào sinh ra tử của chúng ta vào con đường dầu sôi lửa bỏng như vậy, bó tay chịu chết sao!”.
“Thiên Vũ đại nhân, đây là danh tính của năm trăm chiến hữu đồng đội của chúng ta, phía sau còn cả năm trăm gia đình của bọn họ nữa!”
Tần Vũ Phong trầm mặc không nói gì, Thanh Long và Huyền Vũ còn tưởng rằng lời can gián của hai người đã khiến cho Tân Vũ Phong lay động, còn đang định mở miệng thì.
Tần Vũ Phong quở trách: “Các cậu đang nói cái gì thế! Bọn họ là đồng đội của các cậu, lẽ nào không phải là đồng đội của tôi sao?”
“Từ lúc tôi lui về ở hậu phương đến nay, đã có mấy lần “ba năm gian khổ” rồi, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng tôi chưa bao giờ quên từng phút từng giây chiến đấu cùng mọi người!”
Giọng điệu của Tần Vũ Phong rất dõng dạc, thoáng chốc đã đưa bọn họ trở lại hồi ức nơi chiến trường mấy năm về trước, khi họ Cùng Tần Vũ Phong đã kề vai sát cánh chiến đấu trên chiến trường!
“Lẽ nào tôi không lui về hậu phương ba năm là các người bảo rằng tôi không coi đồng đội ra gì sao? Các người bỏ tôi ra ngoài rồi sao?!”
Thanh Long và Huyền Vũ lần lượt cúi đầu xuống, không dám nói gì.
Tần Vũ Phong nói tiếp: “Các người giao trái tim cho tôi, tôi đều khắc ghi tạc dạ! Tôi cam đoan với các người rằng trong trận quyết đấu lần này, Thần Sách sẽ không phải hao tổn bất cứ một binh lính hay một vị tướng nào cả!”
Sẽ không phải hao tổn bất cứ một binh lính hay một vị tướng nào cả?!
Thanh Long và Huyền Vũ nghe vậy thì cả hai đều sửng sốt, sau đó trố mắtnhìn nhau không thể tin được.
Một cuộc chiến tranh quy mô lớn như vậy, cho dù kết quả cuối cùng là doanh trại Thần Sách thắng đi chăng nữa thì e rằng chỉ là một “thắng lợi thế thảm”, tổn thất nặng nề, thương vong vô số!
Nhưng Tần Vũ Phong tự tin như vậy...
Chỉ có Tần Vũ Phong mới có thể tự tin như vậy!
Hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn ra trong mắt đối phương một niềm tin mãnh liệt trồi lên, đó là tín nhiệm và sùng bái Tần Vũ Phong!
Đúng vậy, tại sao bọn họ lại quên đi điều đó rồi?
- ------------------