Chương 647
Lúc này còn khoe khoang khoác lác dọa rằng bản thân một mình cũng có thể lấy được đầu Tần Vũ Phong, có thể sánh ngang với mấy vị cao thủ của Doanh trại Thần Sách, bây giờ thật sự gặp được Doanh trại Thần Sách, cổ họng lại giống như bị ai đó bóp nghẹn lại vậy.
Lúc này, khi mà doanh trại Thần Sách ra sân, tất cả bọn họ, đều cảm thấy có một áp lực vô hình rất lớn.
Cao thủ còn cảm thấy như vậy, chưa kể những thành viên của tổ chức chỉ có tu vi tầm thường ấy, mỗi một người ngứa ran hết da đầu, cả người đều ớn lạnh.
Trong chốc lát, đến cả thở mạnh, cũng không có người nào dám thở ra tiếng.
Doanh trại Thần Sách uy tín lẫy lừng, khiến cho con người ta không dám mạo phạm, Đại Hạ có lưu truyền một câu nói, đến cả những binh sĩ phương Tây này, cũng nghe thấy được.
Tướng sĩ biên giới phía Bắc là giỏi nhất thiên hạ, tướng sĩ của doanh trại Thần Sách là tinh nhuệ nhất!
Sức mạnh của kỵ binh đã là hiếm có trong thiên hạ, còn sức mạnh của doanh trại Thần Sách còn mạnh hơn cả đội quân kỵ binh!
Doanh trại Thần Sách, tổng cộng có tám trăm binh sĩ tinh nhuệ, nhưng mà hôm nay, tới đây tận năm trăm người.
Mỗi một chiến sĩ của doanh trại Thần Sách, dường như là một sự tồn tại trong việc tuyển chọn hàng nghìn người, lên núi như mãnh hổ, xuống biển như thuồng luồng!
Thậm chí, rất nhiều chuyện của doanh trại Thần Sách là được lưu truyền đến nhân gian, đều có thể được gọi là truyền kỳ, làm cho con người ta cảm thấy đều là những điều kỳ diệu!
Hầu hết mọi người đều chỉ mới nghe qua danh của doanh trại Thần Sách, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là anh vũ phi phàm.
Những thành viên của năm tổ chức lớn ở dưới đây, hôm nay đều là lần đầu tiên được tiếp xúc với các tướng sĩ tinh nhuệ của doanh trại Thần Sách ở một khoảng cách gần đến như vậy.
Không cần nhìn số lượng người của bọn họ là gấp năm lần số người của doanh trại Thần Sách, nhưng vẫn y như cũ bị áp chế bởi khí thể ngất trời đó.
Hơn hai nghìn năm trăm người, không có một ai lớn tiếng ồn ào, thậm chí không có một ai dám thở mạnh.
“Con mẹ nó, sợ cái gì cơ chứ!”
Cuối cùng cũng có người chịu không được bầu không khí áp chế của hiện trường này, dẫu sao hai nghìn năm trăm người với năm trăm người, làm sao có thể bị năm trăm người này làm cho khiếp sợ được?
Chuyện này mà bị nói ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa, thế giới này đất trời sẽ hoán đổi cho nhau mất!
Y Vạn Nặc Phu tính tình nóng nảy là người đầu tiên chịu không được nữa, miệng cười toe toét mà nói:
“Con mẹ nó, bọn họ chỉ có năm trăm người, chúng ta có tới hai nghìn năm trăm người cơ mà, chỉ riêng số lượng đã gấp năm lần rồi, sợ cái búa gì chứ! Một lũ nhút nhát!”
“Các dũng sĩ Sói Siberia của tôi, có ai sợ không?”
“Hô!”
Các dũng sĩ Siberia thuộc hạ của Y Phàm Nặc Phu, dùng tiếng sói gầm mang tính biểu tượng để trả lời lại ông ta.
Năm trăm người hét lên một tiếng sói gầm để thể hiện tinh thần chiến đấu của bọn họ, âm thanh làm người ta kinh hãi, vang vọng cả một lò than bỏ hoang.
Với tinh thần chiến đấu của năm trăm người này, cũng đã kéo theo tinh thần xuống dốc của các tổ chức khác phấn chấn sôi nổi trở lại.
“Tổ chức Hắc Ám của chúng ta không hề nhút nhát!”
“Kỵ sĩ Tử Thần cũng không sợ hãi”
“Đại bàng Pampas cũng không hề sợ!”
“Tổ chức Hoa Anh Đào Đông Hoàng chúng ta, nhất định sẽ giành được thắng lợi!”
Năm tổ chức lớn dưới đất, đều bị Y Vạn Nặc Phu và các dũng sĩ thuộc hạ khác đã điều động ý chí chiến đấu.
Trong chốc lát, ở toàn bộ khu lò than bỏ hoang, hai nghìn năm trăm người đều có tinh thần chiến đấu kịch liệt, hiện trường cực kỳ chấn động!
Tuy nhiên, ngay cả khi tinh thần của hai nghìn năm trăm người này được khởi động lại, thì trong đội ngũ của doanh trại Thần Sách từ phía xa đột nhiên truyền đến một âm thanh dữ dội.
“Phiên Bang Man Di, làm sao dám suồng sã trên đất Thần Bạch được chứ!”
“Nước Đại Hạ hùng vĩ mênh mông, Phiên Ban Man Di đến đây còn không mau nhanh chóng quỳ xuống để tỏ rõ lòng ngưỡng mộ, sao còn dám la hét như thế này? Hả?”
Mặc dù âm thanh đó chỉ là của một người, nhưng lại giống như sấm sét chín tầng mây vậy, chấn động trên mặt đất.
Tiếng nói của một người, áp đảo cả hàng ngàn hàng vạn binh mã!
Cái gì mà tiếng gầm rú của Sói Siberia, lời thề của các kỵ sĩ Tử Thần.
Toàn bộ đều bị tiếngnói này áp xuống!
Một chốc sau, đội ngũ của doanh trại Thần Sách, giống như một dòng nước được giãn ra, tự mở ra một con đường.
"Bich!"
"Bich!"
“Bich!"
Xung quanh một mảng yên lặng, âm thanh bước chân rất rõ ràng.
Một bóng người bước ra từ năm trăm tướng sĩ tinh nhuệ của doanh trại Thần Sách.
- ------------------