Đại quản gia lập tức đồng ý.
Sau khi tắt điện thoại, khóe miệng Tân Thiên Vương nhếch lên, nụ cười hiểm độc hiện lên khuôn mặt ông ta.
So về võ công, ông ta kém xa Tần Vũ Phong.
Nhưng so về tính kể ủ mưu, cả đất nước này ông ta chính là người cáo già nhất.
Mà đám hỏi cưới này chính là một âm mưu do ông ta xây dựng!
Nếu Tần Vũ Phong đồng ý, Tần Phiệt sẽ có thêm trợ lực, thế lực lại được nâng cao lên, đủ để thách thức với Yến Phiệt!
Nếu Tần Vũ Phong không đồng ý chính là đặc tội với Thần Nghiêm Vương, ông ta có thể mượn đao giết người, để Thần Nghiệm Vương đối phó với Tần Vũ Phong!
Màn đêm buông xuống.
Tin tức xếp thứ nhất làm rung động cả Đế Đô.
"Nghe nói gì chứ, Tân Phiệt muốn hỏi cưới con gái Thần Nghiêm Vương!"
"Hai thế lực mạnh hợp sức! Như thế thì đám hỏi sẽ trở thành một đám hỏi lớn nhất trong suốt những năm qua!"
"Kỳ lạ thật... Cho dù là hỏi cưới, cũng phải là cậu chủ Tần Thiên Lâm chứ, sao lại lựa chọn đứa con bị bỏ rơi kia?".
"Chẳng lẽ trong lòng Tân Thiên Vương cảm thấy áy náy, cho nên mới quyết định như vậy nhằm bồi thường cho đứa con kia?".
"Thực sự hâm mộ đứa con bị bỏ rơi kia, vậy mà có thể lấy được quận chúa Ngọc Linh Long!"
Trong nhất thời, cả Đế Đô đều bàn tán về chuyện này.
Tần Vũ Phong cũng bị đưa lên vị trí đầu sóng ngọn gió.
Anh mới trở về Đế Đố vào vài ngày trước, nhưng mà hành động đồng tiền đã đủ lớn khiến bốn phương đều chấn động.
Đầu tiên là làm loạn trong tiệc cưới của Khương Thiên Tử, ép Khương Thiên Tử phải quỳ gối!
Sau đó là đánh đến phủ Trạng Nguyên, chém đầu Hách Quang Minh!
Hiện tại lại có tin tức truyền ra rằng anh sắp cưới vợ, mà vợ chính là Ngọc Linh Long! Tần Vũ Phong như rắn ngủ đông, ẩn nhẫn suốt mười tám năm, hiện tại đã trở lại. Nếu không làm lớn, sẽ không thể để mọi người biết đến!
Nếu không làm lớn, sẽ không khiến bản thân nổi bật!
Ngày hôm sau.
Tại phủ Thượng Quan vốn vắng vẻ tiêu điều đột nhiên trở nên đông đúc, náo nhiệt như có lễ hội.
Tần Vũ Phong ở trong phủ này cũng không phải là bí mật.
Rất nhiều nhà giàu có gia thế vì nịnh bợ, lấy lòng người chuẩn bị bước lên chức vị cao quý, đều phải người đưa quà đến.
Bác Chu nhanh chóng bước vào trong, cao giọng nói:
"Khởi bẩm cậu chủ! ông chủ Bình Dương sai người đưa tới năm pho tượng làm bằng san hô ngàn năm, cùng với một bộ đồ trang trí bằng sứ, một bộ bút mực!"
"Công bố thượng thư sai người đưa đến vạn lượng vàng kim, một dãy nhà cao cấp cùng giấy tờ sở hữu của một trăm mẫu đất!"
"Các đại sĩ học văn uyên phải người đưa tới mười cuốn sách cổ.." Bác Chu liệt ra một danh sách dài những món đồ được tặng, mỗi món đồ đều rất quý hiếm. "Đi ra hết đi!" Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, khoát tay áo, không nói thêm lời nào.
Anh không phải hạng người tham tiền tài, cũng không thích loại quan hệ như thế này.
"Em trai, hiện tại em... Chính là tâm điểm chú ý Để Đô!"
Vân Tú Anh ngồi ở bên cạnh quay sang nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên vẻ khác thường.
"Hôm nay, khắp các con ngõ nhỏ đến con phố lớn đều lan truyền truyền thuyết của em! Quận chúa Ngọc Linh Long này chính là một trong mười người đẹp, vẻ đẹp khiến chim sa cá lặn, mười phân vẹn mười, hơn nữa cũng không phải là người ngang ngược, cùng với em...Đúng là trời đất tác thành!"
Trong giọng nói của Vân Tú Anh ngoài sự vui vẻ còn mang theo vài phần mất mát.
Nàng và Tần Vũ Phong tuy là mối quan hệ chị gái em trai, nhưng không cùng huyết thống, ngày trước còn hay nói đùa cùng nhau phải kết hôn với nhau.
Nhưng hiện giờ Tần Vũ Phong đã trở về, cũng đã là Chiến thần Thiên Vũ, thân phận của hai người cách nhau quá xa, thậm chí cô ấy còn chưa từng hy vọng xa vời sẽ được gả cho Tần Vũ Phong.
"Này.."
Tần Vũ Phong do dự một chút, đang muốn giải thích.
"Huỳnh! Huỳnh! Huỳnh!"
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến chạy đến, lớn tiếng nói:
"Khởi bẩm cậu chủ, vừa mới nhận được một bức thư tuyệt mật, bức thư đến từ tứ hoàng tử Tề Vân Phong!"
- ------------------