Nhất thời, mọi người đều không dám nghĩ về nó.
Mọi người mới phát hiện ra một chuyện, không thể vì bình thường Tân Vũ Phong dễ chịu mà xem thường chuyện này.
Tân Vũ Phong đã là một ngọn núi mà tất cả mọi người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều phải ngước nhìn!
Ngay cả Nhạc Quốc Phong cũng không ngoại lệ!
Mọi người thôi không nhìn Tân Vũ Phong nữa mà dồn sự chú ý trở lại sân khấu.
Lăng Khiếu Thịnh nghiến răng, toàn thân anh ta đang run rẩy.
Đối diện với Hirano, anh ta từng chút…
Khuyu gối xuống.
Rõ ràng là Lăng Khiếu Thịnh đang định quỳ xuống.
“Lăng Khiếu Thịnh, đừng!”
“Lăng Khiếu Thịnh, anh không thể quỳ xuống!”
“Mẹ kiếp! Não anh bị úng à? Lăng Khiếu Thịnh, anh vì được sống mà chấp nhận quỳ dưới chân người Đông Hoàng. Anh có còn là người của Đại Hạ nữa hay không? Anh có còn là đàn ông không?”
“Đúng vậy, tên nhóc như anh mà còn không bằng Nhạc Linh Linh nữa!”
Trước những lời chỉ trích từ đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, Lăng Khiếu Thịnh nghiến răng và chỉ biết giả vờ như không nghe thấy.
Sống sót!
Sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì!
Cho dù có chịu nhục nhã, có phải xu nịnh van xin người ta…
Lăng Khiếu Thịnh cũng chỉ cần được sống tiếp.
Sống tiếp nghĩa là còn hy vọng.
Lăng Khiếu Thịnh hít một hơi thật sâu.
“Cốp!”
Đầu gối Lăng Khiếu Thịnh chạm đất, anh ta quỳ xuống và cúi đầu trước mặt Hirano.
Lúc đó, cả gương mặt và cơ thể anh ta đều nóng bừng.
Như thể được vớt từ biển lên lại bị quảng vào trong lửa đỏ.
Nhục nhất!
Cho dù là Lăng Khiếu Thịnh hay là người của đaoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, lúc này chỉ có một cảm nhận duy nhất chính là nhục nhã.
Thì Hirano cũng không có cách dùng cái chết để uy hiếp Lăng Khiếu Thịnh.
Lăng Khiếu Thịnh cũng sẽ không bị buộc phải quỳ xuống!
Trong những cuộc giao lưu, võ sĩ Đại Hạ đã đúc kết được một điểm.
“Thường thì những người có khí phách, cho dù là khi đối mặt với kẻ thù giết cha của mình cũng sẽ không trong lúc giao lưu lấy tính mạng của đối phương.
Nhưng còn người Đông Hoàng thì sao?
Bọn họ quả là không biết điểm dừng!
Nói cái gì là buổi giao lưu võ thuật!
Trong lúc giao lưu, va chạm sao có thể chết hay bị thương đều không truy cứu? Sao có thể muốn lấy tính mạng người khác là lấy được chứ?
Rõ ràng người Đông Hoàng đã chuẩn bị âm mưu này từ rất lâu.
Cho dù trận đấu này thật sự do bốc thăm hay có sắp đặt sẵn, cho dù là Hirano đấu với ai đi nữa…
Thì một võ sĩ mạnh như Hirano, cộng thêm nguyên tắc chết hay bị thương không truy cứu này.
Tất cả người thuộc đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều có lý do tin rằng đây là một âm mưu.
Đó là…
Đây là một sự sắp đặt có chủ đích của Đông Hoàng!
Bọn họ muốn võ sĩ Đông Hoàng, muốn Hirano ở trên sàn đấu khiến một người Đại Hạ nào đó quỳ xuống cầu xin tha mạng!
Đây là một âm mưu vô cùng thiếu đạo đức!
Lăng Khiếu Thịnh trên sân khấu vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giờ lại tiếp tục run rẩy nói: “Tôi… Tôi đúng là có mắt mà không biết Thái Sơn. Xin anh… Xin anh hãy tha mạng cho tôi…”
Lăng Khiếu Thịnh cầu xin Hirano tha mạng.
Lúc này, linh hồn đang cảm thấy nhục nhã của Lăng Khiếu Thịnh đã lìa khỏi xác, dường như anh ta chỉ là một người ngoài cuộc.
Hirano cười khẩy.
“Hừ! Khí phách của người Đại Hạ, cốt cách của võ sĩ Đại Hạ hoá ra cũng chỉ có thế!”
Hirano nói xong bèn vung chân đá Lăng Khiếu Thịnh đang quỳ trên mặt đất ra khỏi sàn đấu.