Tràn ngập sát khí.
Sát khí vốn ngưng đọng thì giờ đây tràn ra bốn phía như sông Trường Giang làm vỡ đế, lao vào mấy tên vệ sĩ của phương phiệt một cách gắt gao.
"Ui..."
Đám vệ sĩ vừa mới kiêu căng, ngạo mạn hồi nãy giờ lại dựng hết cả tóc gáy như thể đang bị hổ dữ để mắt tới, chúng câm như hến và cảm thấy sợ sệt theo bản năng.
Một lát sau, bóng dáng của Tần Vũ Phong lại lóe lên với tốc độ cực nhanh, chỉ kịp lưu lại tàn ảnh trên không trung.
"Ầm ầm"
"Ầm ầm" "Ầm ầm"
Tiếng va chạm vang lên liên tục hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt bên tại. Sau đó, mười mấy tên vệ sĩ của phương phiệt bay ngược ra như nữ thần rải hoa. Vừa đối mặt, chưa kịp chống cự lại mà chúng đã bị Tần Vũ Phong đánh bay, mất hết sức lực chiến đấu.
Quá nhanh, thực sự quá nhanh.
Tất cả khách khứa có mặt ở đó đều trố mắt nhìn không nói được lời nào, chỉ biết ngây người đứng ngay tại chỗ. Họ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra mà trận chiến đã kết thúc rồi.
Một lúc lâu sau mới có người phản ứng kịp, người đó kêu lên: "Sức mạnh thật là kinh khủng. Dù có chém chết trăm người trên chiến trường hay tàn sát hàng nghìn người thì cũng không kinh khủng như sức mạnh của người này đâu".
"Tu vị cao như thế này thì chắc anh ta đạt đến cảnh giới Tông sư rồi."
Khánh khứa tới tham dự tiệc cưới phần lớn đều là con cháu nhà có chức có quyền, hiểu biết sâu rộng, biết rõ trên đời này có rất nhiều người tài giỏi.
Tông sư... chính là người đứng trên đỉnh cao của giới võ đạo, cứng rắn đến độ không sợ súng và dao, có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ, dù có mấy trăm tráng hán cũng không thể làm Tông sư bị thương được.
Mà vừa rồi, sức mạnh mà Tần Vũ Phong sử dụng chính là sức mạnh của cảnh giới Tông sư. Trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến cấp độ Tông sư, khắp Đại Ninh này cũng hiếm thấy người như vậy.
Khương Thiên Tử thấy thuộc hạ dưới trướng của mình bị đả thương như vậy thì trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
"Thằng súc sinh, hóa ra mày dám ngông cuồng như thể là do mày có sức mạnh kinh khủng như vậy. Đối với người bình thường thì võ đạo Tông sư là cấp bậc cao không thể với tới những đối với phương phiệt đã tồn tại nghìn năm như nhà tạo mà lại không có nổi một con át chủ bài à?"
"Nguyên Hùng, ra đây" Khương Thiên Tử nhìn về phía xa rồi kêu lên.
Một chàng trai lạo ra từ trong bóng tối trông như loài quỷ. Từ xa nhìn lại, người ta chỉ thấy chàng trai đó cao gần hai mét, máu khắp người cuồn cuộn sục sôi như dòng sông lớn. Ngoại hình của người đó trông cục mịch, quê mùa với bộ râu quai nón, vết thẹo dài bên mặt trái càng làm tăng thêm sự hung hãn trong phần người khiến người khác vừa nhìn là cảm thấy sợ hãi.
"Bốp!" Đột nhiên, anh ta giậm mạnh chân xuống nên nhà khiến chỗ đó lõm xuống một hố rất to còn đá vụn thì bay tung tóe ra ngoài.
Những người có mặt ở đó chứng kiến cảnh này thì cả người run lên, cảm thấy áp lực đến mức không thể thở nổi.
"Trời ơi, thì ra là Tiểu Bá Vương Nguyên Hừng." Có người nhận ra thân phận của anh ta nên kêu lên bằng vẻ kinh ngạc.
"Anh ta từng đạt giải quán quân trong cuộc thi tỷ thí võ cấp quốc gia, được mọi người gọi bằng biệt danh "Tiểu Bá Vương" và được chiêu mộ vào một bộ phận đặc biệt đấy. Không chỉ có thế, anh ta còn nhận được sự đánh giá cao của Tổng giáo đầu thống lĩnh hơn hai tỷ quân cấm vệ và được người đó nhận làm đệ tử thần truyền”
"Nghe đâu ba năm trước, anh ta đã trở thành võ đạo Tông sư rồi đấy!
"Không ngờ một người tài giỏi như vậy mà lại gia nhập phương phiệt, dốc hết sức lực để phục vụ Thiếu chủ Khương"
Nghe thấy những lời thán phục đến kinh sợ của mọi người thì trên mặt Khương Thiên Tử toát ra vẻ kiêu ngạo đến mức đắc ý.
Tiểu Bá Vương Nguyên Hưng, đây chính là người mà Khương Thiên Tử đã phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc và công sức mới có thể tìm được mà thuê làm vệ sĩ cho mình.
Dù sao cũng là người nối nghiệp trong tương lai của dòng họ nên sự an toàn của anh ta phải được đặt lên hàng đầu, không được sơ xuất dù chỉ một chút.
Hiện giờ có Nguyên Hừng làm chỗ dựa nên Khương Thiên Tử lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo và hung hăng lúc trước của mình.
- ------------------