Làm một trận lớn?
Nghe đến đây, tất cả mọi người ở đó đều bàng hoàng.
Bất kể là thống đốc Thạch Trì Đường Minh, hay là những nhân vật nắm trong tay quyền lực trọng yếu kia, trong lòng đều sinh ra dự cảm không lành rất mãnh liệt.
"Dương Hổ, ông định làm gì? Đừng làm những hành động vùng vẫy không cần thiết, lập tức đầu hàng, chấp nhận phán quyết!”.
Đường Minh mặt nghiêm nghị, lớn tiếng quát lớn
Nếu như là những người khác, đối mặt với lời giáo huấn của thống đốc, sớm đã sợ hãi hóa
đá.
Nhưng Dương Hổ là một tên trí dũng kiệt xuất, tàn nhẫn và quyết đoán!
Tay ông ta đã dính vô số máu tươi, làm sao có thể can tâm buông tay chịu trói chứ?
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Hổ quay đầu lại, nhìn ba nghìn tên côn đồ phía sau, ánh mắt mang theo sắc thái điên cuồng khát máu.
“Mọi người đều nói tôi là vua thế giới ngầm, ở Thạch Trì hô mưa gọi gió, một tay che trời!”
"Thế mà, ở trong mắt đám người này, đám côn đồ giang hồ chúng ta, còn không xứng bằng một con chó! Muốn sống tốt, chỉ có thể ngoan ngoãn làm chó của bọn chúng, vẫy đuôi mừng chủ!”
“Nhưng hôm nay, tôi và bọn họ liều mạng! Nếu như có thể giết được một thống đốc, tôi cũng coi như là nổi danh lẫy lừng, uy chấn Đại Ninh!”
"Cùng lắm, trực tiếp chạy trốn đến Nam Hoang, lên rừng làm đạo tặc, chiến núi làm vương!”
“Mọi người...có muốn cùng tôi làm không?!”
Lời nói của Dương Hổ rất mang tính khiêu khích.
Hơn nữa ông ta cũng không phải là nhất thời kích động, mà là chừa lại con đường lui.
Nam Hoang, vị trí địa lý đặc biệt, khắp nơi đều là núi cao trùng điệp, vách núi dựng đứng, được người đời xưng là Thập Vạn Đại Sơn.
Nhiều phần tử phản động phạm rất nhiều tội, trực tiếp chạy trốn vào rừng núi, mười tám năm cũng không tìm ra.
Hơn nữa, thể lực quan chức của Đại Ninh, ở Nam Hoang vô cùng yếu kém.
Nếu Dương Hổ dẫn theo ba nghìn người chạy đến Nam Hoang, ở đó cũng coi như là một thế lực không hề nhỏ!
"Tôi làm!”
Đột nhiên, có người vung ống thép trong tay lên, mặt đỏ tía tai.
“Tôi đã theo ông Hổ từ khi tôi mười tám tuổi, cả đời này thề sống chết cũng phải đi theo!”
“Không sai! Chúng ta nhiều người như vậy, còn không làm gì được mấy tên làm quan này sao?”
"Chết thôi mà, có cái gì đáng sợ chứ?”
"Có ông Hổ chống đỡ, chúng ta đến Nam Hoang, vẫn có thể sống vui vẻ thoải mái được!”
Ba nghìn tên côn đồ kia, vốn là những tên con đồ liều chết trên tay đã dính đầy máu tươi, bây giờ nhận được sự mê hoặc của Dương Hổ, ý nghĩ xấu lại bắt đầu trỗi dậy rồi.
Sự giận dữ trong lòng khơi dậy, máu nóng cuộn trào!
Bọn chúng hung tợn trừng mắt nhìn Đường Minh, giống như ba nghìn con sói đang khát mồi.
"Xoet!"
Nhìn thấy cảnh này, mấy vị quan chức kia không khỏi hít một hơi, da đầu tê dại, nổi da gà.
Đặc biệt là Lưu Uy, cục trưởng cục cảnh sát tuần tra mới được bổ nhiệm, càng thêm lo lắng, giống như sắp phải rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Vào lúc này, cho dù có gọi điện cho cảnh sát tới cứu viện, thì cũng đã quá muộn.
Trước khi cảnh sát đến, cũng đủ để đám côn đồ này, giết họ mất trăm lần rồi.
“Thống đốc Đường phải làm sao bây giờ?”Lưu Uy không khỏi hỏi.
“Cái này."
Đường Minh cau mày nhìn theo, không trả lời mà quay đầu lại nhìn Tần Vũ Phong.
Hä?
Nhìn thấy động thái này, Lưu Uy và những người khác đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhìn Tần Vũ Phong có tác dụng gì?
Lẽ nào phải tất cả cả hi vọng, đều gửi gắm lên người một tên vô danh tiểu tốt này sao?
Hiện tại, Đường Minh lại không hề sợ hãi gì cả.
Tuy rằng không biết Tần Vũ Phong có chỗ dựa vào phía sau, nhưng là ông ta biết rõ thân phận của Tân Vũ Phong.
Đường đường là chiến thần Thiên Vũ, từng càn quét trên khắp các mặt trận chiến trường, chưa từng thua trận, tạo nên một huyền thoại bất khả chiến bại!
Làm sao một nhân vật như vậy có thể dễ dàng thừa nhận thất bại?
- ------------------