Lời nói của Tân Vũ Phong gần như khơi dậy sự tức giận trong lòng đa số những người có mặt ở đây.
Một câu không muốn tranh danh đoạt lợi lại khiến mọi người ở đánh đồng thành ai cũng vì danh lợi nên mới đến đây.
Những người này tự khoe là người của Ẩn Môn Môn Phái, quả nhiên chính là một đám người tự cho mình là thanh cao. Chuyện tranh danh đoạt lợi chỉ có người trần tục mới làm!
Tuy rằng bọn họ đúng là muốn mượn đại hội tỷ thí võ công này để †ạo dựng tên tuổi cho bản thân.
Nhưng ít nhất thì bây giờ không một ai chịu thừa nhận điều này.
Trái lại, bọn họ đều hận Tân Vũ Phong dám vạch trần chuyện này ra.
Vì vậy chỉ trong thoáng chốc mà những lời trách cứ Tân Vũ Phong vang lên không dứt bên tai.
“Rốt cuộc là ai khoác lác đây, một tên phế vật…”
“Đúng vậy! Ngay cả việc nghênh chiến mà anh ta còn không dám!
Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Không phải tự mình tung tin đó chứ? Tự nói bản thân có thể so sánh mười vị đứng đầu bảng Thiên Kiêu! Ha ha ha ha, thật là không biết xấu hối”
“Đúng đúng!”
“Đúng là một kẻ hèn nhát!”
Mà giờ phút này, trừ những người đang bàn tán ồn ào ra còn có cả Vạn Mạnh An, nhân vật chính còn lại của vụ việc lần này cũng cười nhạo.
“Hừ! Thật buồn cười! Tôi còn nghĩ sẽ là thiên tài gì đó, ít nhất cũng có một đối thủ.”
“Suy nghĩ lâu như vậy không ngờ chính là một con rùa rút đầu, sợ hãi núp trong mai rùa!”
“Nói nghe xem, ngày đó đánh bại thiếu chủ Dung Chiêu của Thiên Quyền Tông là nhờ vận may cứt chó gì vậy?”
Mặc dù Vạn Mạnh An đã khiêu khích đến như vậy nhưng Tân Vũ Phong vẫn không thèm để ý, chỉ xem như gió thoảng bên tai.
Còn mọi người vẫn đang bàn luận về Tân Vũ Phong.
“Chết tiệt, nói tới vậy rồi mà vẫn không có phản ứng gì hết, da mặt dày ghê!”
“Chậc chậc chậc, nếu da mặt tôi mà dày như vậy, tôi có thể tương đương với top một trăm trên bảng Thiên Kiêu rồi!”
“Ha ha ha ha, bớt nói đùa đi, bảng Thiên Kiêu có tổng cộng là một trăm người thôi!”
“Tôi chính là người thứ một trăm lẻ một đây, thiếu một chút thôi là có tên trên bảng Thiên Kiêu!”
“Bị khiêu khích như thế mà vẫn có thể thờ ơ được… đúng là sống như con rùa rút đầu, chỉ biết trốn trong mail”
“Còn không phải sao, sống như rùa rút đầu vào mai vậy!”
“Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, làm cho người ta cười đến rụng răng!”
“Sớm biết như thế lúc trước khoe khoang bản thân có tên trong bảng Thiên Kiêu làm gì?”
““Chậc chậc chậc, đúng thật là…”
Lúc này đối mặt sự cười nhạo của mọi người ngay cả Cố Khánh và Thịnh Viên ở bên cạnh cũng không thể ngồi yên.
Chứ đừng nói đến Quách Thành, người ủng hộ trung thành của chiến thần Thiên Vũ.
Quách Thành nghiến răng nói: “Đại nhân, bọn họ dám!”
Quách Thành nói xong định xông lên phía trước để đối chất với bên kia một phen!
Nhưng Tân Vũ Phong chỉ nhíu chặt mày, đưa tay ra ngăn cản Quách Thành.
“Dừng lại! Cậu muốn làm gì?”
Quách Thành hít sâu một hơi, nói: “Thưa đại nhân… bọn chúng dám ngang nhiên sỉ nhục anh như thế, sao anh không ra tay?”
“Tân Vũ Phong hờ hững lắc đầu: “Không cần thiết.”
“Tôi không muốn bị nhiều người để ý nên mới không tranh cãi với bọn họ”