Tân Vũ Phong hơi cạn lời: “Bọn tôi ở bên ngoài nửa ngày trời rồi, cô ăn nghiêm túc nhỉ”
Nhạc Linh Linh lè lưỡi với Tân Vũ Phong rồi nhét thạch hoa anh đào.
vào miệng, nói không rõ chữ: “Đồ ăn vặt ở đây ngon thật. Lúc trước tôi ra ngoài khách sạn mua không được ngon thế này”
Tân Vũ Phong “ừm” một cái: “Thích thì lấy hết đi”
Nhạc Linh Linh gật đầu: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé.”
Gô ta lại tiếp tục nói: “Tân Vũ Phong ngày mai là đại hội võ đạo bắt đầu rồi, đến khi đó anh đi cùng tôi nhé?”
Tân Vũ Phong thấy hơi lạ: “Không phải đằng nào mọi người cũng đi cùng nhau sao?”
Nhạc Linh Linh ừ một tiếng rồi nói: “Ừ nhỉ, suýt thì tôi quên”
Tân Vũ Phong hơi cạn lời.
Cô nhóc này, chẳng đáng tin gì cả.
Tân Vũ Phong tuy rằng không nghe ngóng gì nhưng Nhạc Linh Linh có lẽ là con gái duy nhất của Nhạc Quốc Phong.
Có thể thấy, Nhạc Quốc Phong rất coi trọng cô con gái của mình.
Nói không chừng Nhạc Linh Linh chính là chưởng môn tương lai của phái Hoa Sơn.
Cô nhóc không đáng tin cậy thế này mà thống lĩnh Hoa Sơn, Tân Vũ Phong nghĩ thôi đã thấy lo cho tương lai phái Hoa Sơn rồi.
Đúng lúc này, môi của anh cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại, mướt mát.
Tân Vũ Phong hoàn hồn lại, nhìn về phía Nhạc Linh Linh.
Nhạc Linh Linh đút cho Tân Vũ Phong một miếng thạch: “Tân Vũ Phong, anh thử cái này đi, cái này ngon.”
Tân Vũ Phong hơi cau mày: “Không cần, tôi không thích ăn đồ ngọt”
“Ôi, anh ăn đi mà, đồ ăn vặt trong phòng anh mà tôi ăn một mình thì ngại lắm. Hơn nữa môi anh đã chạm vào rồi, tôi còn ăn được nữa à?”
Nhạc Linh Linh hơi dai dẳng.
Tân Vũ Phong thở dài rồi cầm miếng thạch ăn: “Tôi không thích ăn thật, cô tự ăn đi. Tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đây, cô chán thì cầm đồ ăn xuống tầng ăn tiếp”
Ý đuổi khách rõ ràng thế này, đương nhiên là Nhạc Linh Linh hiểu rồi. Cô ta gật gật đầu, nhét đồ ăn vặt vào một cái túi.
“Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây, hứ, đồ tự kỉ”
Nhạc Linh Linh nói rồi làm mặt quỷ với anh.
Ngày hôm sau, đến thời gian tổ chức của đại hội giao lưu võ đạo.
Mới sáng sớm mà Nhạc Linh Linh đã chạy đến gõ cửa phòng Tân Vũ Phong, gọi anh cùng đi.
Tân Vũ Phong đã chuẩn bị xong rồi, đi xuống cùng Nhạc Linh Linh luôn.
Ban tổ chức đại hội sắp xếp xe đến đón Tân Vũ Phong và mọi người, Hán Đại cũng ở trên xe, cùng đến đón bọn họ.
Hán Đại dặn dò một vài chuyện trên xe khách.
Ví dụ như là một vài quy tắc cơ bản trong đại hội giao lưu, gân như lần nào cũng đều có một vài sự thay đổi nhỏ.
Vậy nên Hán Đại cũng chỉ nói qua loa một chút thôi.
Bởi vì khách sạn cách nơi tổ chức khá gần vậy nên chỉ khoảng hai mươi phút thôi họ đã đến nơi rồi.
Nhìn nơi tổ chức trông rất hoành tráng, mọi người đều thấy phấn khích hơn.
Dù sao thì điều bọn họ làm tiếp theo là chuyện giành vinh quang về cho đất nước.
Ngoài cửa, có các đoàn đại biểu của các nước xếp hàng ở ngoài, tạo thành một hàng dài.
Hán Đại đưa bọn họ đi đến khu của đoàn đại biểu võ thuật của Đại Hạ, anh ta hắng giọng: “Mọi người, tuy rằng chúng ta không phải người đến đầu tiên nhưng đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đi vào đầu tiên, mọi người đợi một chút”
“Đợi đến khi mở cửa thì chúng ta là người đầu tiên đi vào”
Mọi người đều không có ý kiến gì, đứng xếp hàng đợi ở ngoài cửa.
Nhưng mà mọi người chưa đợi lâu thì đã tuyên bố chính thức đi vào rồi.