Rơi vào đường cùng, Vân Tú Anh chỉ có thể cười một cách miễn cưỡng.
"Giờ lành đã đến rồi, tiếp tục cử hành hôn lễ đi!"
Khương Thiên Tử phất tay một cái, tiếng nhạc chúc mừng rộn rã vang lên.
"Sau đây, theo truyền thống của Đại Ninh thì đôi bên sẽ cùng nhau lạy ba lần, thứ nhất là cảm ông trời se duyên, thứ hai là bố mẹ sinh thành dưỡng dục và thứ ba là đôi bên cùng dành sự tôn trọng lẫn nhau không chỉ trong đám cưới này mà là suốt quãng đường dài sau này nữa ạ. Mong quý vị cho một tràng pháo tay để chào đón cô dâu và chú rể của chúng ta!"
Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, hai người đi lên trên bục cao nhất.
"Đầu tiên, cảm tạ trời đất, ông tơ bà nguyệt đã se duyên cho cô dâu chú rể được gặp nhau và đi cùng nhau đến ngày hôm nay!"
Người dẫn chương trình hét to vào chiếc microphone đang cầm trên tay.
Khương Thiên Tử và Vân Tú Anh cùng hướng ra bên ngoài lễ phép cúi người lạy một cái.
"Cảm ơn bố mẹ hai bên đã có công sinh thành và dưỡng dục!"
Vì Khương phiệt không có người lớn trong gia đình để lạy mà bố mẹ của Vân Tú Anh cũng mất sớm nên hai người họ chỉ đơn giản quay người vào phía trong cái lạy thêm một lần.
"Cuối cùng là sự tôn trọng hai bên dành cho nhau, cả hai sẽ cùng yêu thương đùm bọc nhau đến hết cuộc đời, đến khi đầu bạc răng long!".
Khương Thiên Tử chậm rãi xoay người cúi xuống nhưng Vân Tú Anh vẫn ngơ ngác đứng yên không nhúc nhích.
Sau khi xong những nghi thức truyền thống của Đại Ninh này thì cô ấy đã chính thức trở thành vợ của Khương Thiên Tử.
Hôm nay là ngày Vân Tú Anh kết hôn, là ngày quan trọng nhất của cuộc đời người con gái.
Nhưng chú rể lại không phải mà người cô muốn lấy.
Vân Tú Anh đứng sững ở trên bục, chân như đang giẫm trên ngàn mũi dao, tim đau như bị thiêu đốt, giày vò.
Thấy cô ấy không phản ứng gì, Khương Thiên Tử khó chịu quát lớn:
"Mụ đàn bà ngu ngốc này, cô đang làm cái gì vậy? Mau hành lễ đi! Này, cô điếc rồi à?"
Từ trước đến nay, không ai không biết Khương Thiên Tử là người kiêu ngạo, nếu Vân Tú Anh lại từ chối anh ta ngay trong hôn lễ này một lần nữa thì chẳng phải anh ta sẽ là trò cười cho tất cả mọi người hay sao, mặt mũi anh ta biết giấu vào đâu.
Thế nhưng khi nghe lời quát mắng của Khương Thiên Tử, Vân Tú Anh vẫn đứng yên không cử động, cô ấy không muốn khuất phục trước cái ác nữa.
Ánh mắt của Vân Tú Anh trống rỗng như đã bị rút mất linh hồn, ảm đạm không có lấy một tia sáng hy vọng.
Bây giờ Vân Tú Anh có cảm giác như nước mắt của mình đã cạn khô mất rồi, muốn khóc cũng không thể khóc được.
Chợt những ký ức về Tần Vũ Phong mười tám năm trước hiện về trong đầu Vân Tú Anh, cô ấy như được trở về với khoảng thời gian hạnh phúc vô tư ấy
"Bố mẹ tôi mất sớm, dị thượng quan cũng đã mất rồi, trên đời này tôi đã không còn gì để lưu luyến nữa!"
"À không, còn em trai tôi."
"Không biết bây giờ em trai tôi đang ở đâu, còn sống hay không?"
"Nếu như nó còn sống thì tiếc là kiếp này không thể gặp lại nhau, còn nếu nó đã mất thì tôi sẽ xuống dưới đó để đoàn tụ với nó!"
Sau khi ý nghĩ ấy vụt qua, trong mắt Vân Tú Anh hiện lên sự tuyệt vọng.
Trước đây khi cô ấy làm người hầu ở Tần phiệt, tuy phải chịu nhiều khổ nhục nhưng cô ấy vẫn kiên cường chịu đựng vì chút hy vọng ít ỏi le lói.
Nhưng gả cho tên độc ác vũ phu này thì không giống vậy, nếu lấy anh ta thì cuộc sống sau này của cô sẽ giống như một địa ngục không có lối thoát.
Muốn thoát khỏi anh ta e là chỉ có con đường chết.
Vân Tú Anh thà chết chứ không chịu khuất phục nữa.
Điều mà Vân Tú Anh tiếc nuối sau cùng đó chính là không thể gặp lại Tần Vũ Phong.
"Thứ để tiện, cô không coi tôi ra gì nữa rồi phải không? Muốn làm loạn à?"
Khương Thiên Tử không kìm được giận dữ, theo thói vũ phu muốn giơ tay lên muốn tát cho Vân Tú Anh một cái.
Đột nhiên Vân Tú Anh quyết đoán rút cây trâm cài trên đầu xuống kệ vào cổ mình.
Nếu đâm vào động mạnh chủ, chắc chắn chết vì mất máu, khó mà cứu sống.
"Cô... Cô điên rồi sao?"
Khương Thiên Tử kinh ngạc và hoảng sợ, dù anh ta suy tới tính lui cũng không thể ngờ được rằng Vân Tú Anh thà chết chứ không chịu kết hôn với anh ta.
Hành động này của Vân Tú Anh quá bất ngờ, Khương Thiên Tử không kịp ngăn cản.
Vân Tú Anh nhắm mắt lại, cô ấy quyết định từ giã với thế gian đầy đau khổ.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên:
"Rầm!"
Cửa chính của hội trường tổ chức tiệc bị ai đó đá văng ra.
Sau đó một giọng nói giận dữ vang lên làm cho tất cả mọi người có mặt tại hội trường ngạc nhiên và hoảng sợ.
"Tôi không đồng ý hôn sự này!"
- ------------------