Tần Vũ Phong là cố ý khiêu khích Kiếm Trần.
Lão thiên sư đối với việc cư xử nhã nhặn của Tần Vũ Phong lúc ban đầu, vì Tần Vũ Phong cân nhắc không ít chuyện, trước mắt tứ đại môn phái tất cả đều không mời mà tới chạy đến Long Hổ Sơn, làm gián đoạn La Thiên Đại Tiểu của Long Hổ Sơn…
Tần Vũ Phong đã thay những người ở Long Hổ Sơn, có chút không thích rồi.
Nhưng Kiếm Trần lại tựa hồ như không cảm nhận được điều gì, chính mình bị trêu chọc như vậy, tiếp tục lạnh lùng nói: “Hiên Viên kiếm! Giao ra đây!”
“À…”
Tần Vũ Phong nắm chặt cổ sau, xoay người, như là vận động cơ xương.
“Giao ra sao, các người nếu có thể đánh chết tôi, cái đó cũng không phải không được.
Tần Vũ Phong hàn tẩu trong quân đội nhiều năm, người quen biết đến từ năm sông bốn biển tính cách đều không giống nhau, Tần Vũ Phong cũng học được bộ dáng tính cách của những người khác nhau.
Hôm nay lấy ra một thái độ vô cùng vô lại, để giao đấu với vẻ mặt tử tế của Kiếm Trần, rơi vào tron mắt mọi người ở Long Hổ Sơn, ngược lại có phần thú vị, cũng có chút thống khoái.
Hành động của đám người Kiểm Trần, đã cơ hồ làm mọi người ở Long Hổ Sơn cảm thấy bất mãn. Tần Vũ Phong đối đãi như thế, thật sự là giải hận.
Kiếm Trần nghe được một câu của Tần Vũ Phong, vừa muốn rút kiếm, Tần Vũ Phong lại nói ra nửa câu còn lại.
“Thế nhưng mà cái thanh Hiên Viên kiếm này, chỉ có một thanh.
“Các người có bốn người, thì làm sao mà chia được? Nếu không như vậy, trước tiên bốn người các người đánh một trận, người nào thắng thì tôi sẽ đem Hiên Viên kiếm cho người đó, như vậy tôi cũng có thể đỡ phải đánh nhau như vậy, có đúng hay không?”.
Mọi người trong Long Hổ Sơn, lần nữa phát ra từng tiếng cười nhạo.
Tần Vũ Phong này, cũng rất có ý tứ đi. Lại nhìn bốn người Kiếm Trần kia.
Ngoại trừ Phật Tử Sước Hiệp, ba người khác, lần lượt liếc nhau một cái, rõ ràng đều là tia lửa văng khắp nơi, bị động tâm bởi lời nói của một kẻ nông cạn như Tần Vũ Phong châm ngòi ly gián.
“A Di Đà Phật!”
Lúc này Phật Tử Sước Hiệp mới mở miệng, một tay thành chương dựng ở dưới hàm: “Tần Vũ Phong thí chủ, hà tất phải châm ngòi ly gián? Tiểu tăng cùng ba vị thí chủ đi một chuyến này, chính là tình thế bắt buộc! Chỉ cần Tần Vũ Phong thí chủ giao ra Hiên Viên kiếm, chia ra như thế nào, là việc của chúng ta tự mình cần nhắc!”
“Hòa thượng nói rất đúng!”
Kiếm Trần cứng rắn mà phụ họa.
“Ừm…Phật tử nói không sai!” Tiên nữ Bạch Tử cũng lên tiếng.
Lâm Kinh Hồng cũng không có có dị nghị gì.
Tần Vũ Phong thở dài.
“Xem ra, các người hôm nay không đánh một trận với tôi không được rồi.”
“Giao ra thì sẽ không cần đánh.”
Kiếm Trần lần nữa lạnh lùng nói.
Tần Vũ Phong nhếch miệng: “Tôi từ chối!”
Đôi lông mày của Kiếm Trần bị sương giá ngưng tụ lại, anh ta co giật hai lần, và lại vươn tay ra phía sau lưng, muốn rút kiếm ra.
Tần Vũ Phong tiếp tục mở miệng nói: “Đã như vậy nếu tôi không chịu giao thì các người cũng sẽ không đi, như vậy, chúng ta dùng phương thức của võ giả để giải quyết “Nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn, chúng ta dùng nắm đấm để giải quyết “Đến đây đi, các người cùng tiến lên, hay là từng người từng người lên một?”
Khiến cho mọi người ở Long Hổ Sơn, kể cả Lão thiên sư đều không nghĩ tới chính là Tần Vũ Phong lại có thể chủ động khiêu chiến!
Bốn người Kiếm Trần cũng không nghĩ đến
Tiên nữ Bạch Tử thấy dáng vẻ lưu manh của Tần Vũ Phong, tự nhiên không cảm thấy Tần Vũ Phong là người tốt.
Cô ta còn tưởng rằng Tần Vũ Phong, sẽ chủ động tìm sự che chở từ Long Hổ Sơn.
Thật không ngờ, Tần Vũ Phong lại là chủ động khiêu chiến bọn họ!
Tần Vũ Phong ôm cánh tay, nhíu mày nhìn về phía bốn người.
“Như thế nào đây? Các người có muốn thương lượng một chút trước hay không?”
“Không cần như vậy. Tiên nữ Bạch Tử mở miệng, thần sắc lạnh lẽo.
“Đồng loạt cùng lên? Chúng ta ngược lại sẽ không hèn hạ đến mức đó!”