Anh có thể chắc chắn rằng cho dù hai người có sức chiến đấu mạnh nhất là Nam Tuấn Sái và Tân Thiên Lâm cùng ra tay, họ cũng không phải là đối thủ của anh!
Nhưng với tính khí kiêu ngạo của Tân Thiên Lâm, Nam Tuấn Sái không kết thù với anh ta đã tốt lắm rồi, làm sao có thể hợp lực với Tân Thiên Lâm được chứ?
Tân Vũ Phong hít sâu một hơi, siết chặt kiếm Hiên Viên trong tay.
Bây giờ, nếu Tân Thiên Lâm dám xông vào…
Thì anh sẽ đâm thẳng vào mồm anh ta!
Lúc này, Tân Thiên Lâm ở bên ngoài kho báu vật đang sốt ruột thúc giục người Tây Nam Miêu Cương.
“Mẹ nó… mấy người có thể nhanh lên một tí được không!”
“Người Tây Nam Miêu Cương chúng tôi đã tấn công bức tường này lâu như vậy, bao gồm cả tôi đều đã kiệt sức rồi.”
“Nếu cậu chủ Tân Thiên Lâm cảm thấy bản thân có thể làm được thì tự làm đi!”
“Mẹ mà Tân Thiên Lâm đang định mở miệng chửi rủa, nhưng Thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng đã giữ anh ta lại.
Thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng dù sao cũng là người chỉ huy, có khả năng dẫn dắt binh lính.
Tân Thiên Lâm thường không khách sáo với anh ta, nhưng hai người đều nịnh nọt, coi trọng lẫn nhau, Tân Thiên Lâm sẽ nghe theo một số đề nghị của anh ta.
“Cậu chủ, Nam Tuấn Sái nói đúng, tiếp tục để đám người Tây Nam Miêu Cương đã kiệt sức này tấn công, không biết khi nào mới có thể phá vỡ bức tường này”
“Phiên chết đi được!”
Tân Thiên Lâm cau mày, xua tay: “Chẳng lẽ còn định để tôi làm?”
Thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng cúi đầu, chắp tay về phía Tân Thiên Lâm, nói: “Cậu chủ, bây giờ người Miêu Giang phía tây nam đã mấy ngày không ngủ để phá tường. Tuy rằng nhìn bên ngoài có vẻ ổn, nhưng bên trong hẳn là đã bị thương tổn!”
“Hơn nữa, đám khí tím vừa rồi còn tạo ra những vết nứt vô hình, ít nhất cho thấy bức tường này không phải không thể phát”
“Thuộc hạ nhìn ra, bây giờ nội lực của cậu chủ đang tràn đầy, thực lực đang ở trạng thái mạnh nhất, chắc chắn có thể xuyên thủng bức tường sắt này!”
Tân Thiên Lâm cau mày không nói gì, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thật lâu sau, Tân Thiên Lâm xua tay: “Nam Tuấn Sái, bảo người của ông tránh ra!”
Nam Tuấn Sái giật mình, nhanh chóng nhận ra rằng Tân Thiên Lâm muốn tự mình ra tay.
Nam Tuấn Sái liền bảo người bên mình lui lại, giao hết cho Tân Thiên Lâm, nhân cơ hội để người bên mình nghỉ ngơi.
Tân Thiên Lâm hít sâu một hơi, miệng hét lên một tiếng, toàn bộ nội lực trong cơ thể dồn vào nắm đấm.
“A..
Một đấm!
Hai đấm!
Ba đấm!
Tân Thiên Lâm tấn công bức tường dọc theo nơi mà Nam Tuấn Sái và những người khác đã tấn công.
Ngay sau đó, một vết nứt rõ ràng xuất hiện trên tường.
“Nam Thiên Quyền!”
Tân Thiên Lâm hét lên một tiếng cuối cùng, đấm vào tường một cú Nam Thiên Quyền!
Một vài viên gạch rơi khỏi tường, một cái lỗ lớn đủ cho một người chui qua xuất hiện.
Tân Thiên Lâm đánh thêm vài đấm.
Một lỗ thủng xuất hiện, những chỗ khác như miếng đậu phụ bị nát, lần lượt sụp xuống.