Tân Vũ Phong giống như thú dữ bị nhốt trong lồng, gầm lên tiếng thét cuồng nộ. Có thể nói từng ấy năm cho tới nay, đây là lần thứ hai trong cuộc đời anh cảm nhận được sự bất lực!
Lần đầu tiên chính là trơ mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi vì để bảo vệ cho anh mà phải chết thảm.
Nhưng bây giờ, anh rõ ràng đã không phải là tên nhóc nhỏ con yếu đuối kia nữa! Anh là chiến thần Thiên Vũ vang danh khắp Thần Bạch, dẫn đầu hàng vạn binh lính...
Nhưng đến cả phần mộ của mẹ mình, anh cũng không bảo vệ được!
Mẹ dạy anh, cái gì gọi là cần dùng cả đời, thì phải dốc hết sức lực ra để bảo vệ những thứ quan trọng, thế nhưng gần ngay trước mắt đến cả phần mộ của mẹ mình mà chính anh còn không thể bảo vệ nổi!
Một nước cờ tính toán sai lệch, giờ phút này Tần Vũ Phong đang ở Đông Hải, không thể kiểm soát được chuyện này. Cho dù anh có vội vã ngày đi ngàn dặm cũng không thể kịp quay về nghĩa trang ở Đế Đô.
Mà hiện tại dáng vẻ của Tân Thiên Lâm đã hoàn toàn điên loạn rồi, vốn cũng không sợ đắc tội với Tần Vũ Phong nữa.
Tân Thiên Lâm đã hoàn toàn bị thù hận lấn át mất tâm trí!
Anh ta căm hận, căm hận Tần Vũ Phong không hề nghĩ tới tình cảm anh em, căm hận Tần Vũ Phong không để tâm tới việc anh ta khóc lóc cầu xin mà ép bức chặt đứt một tay, một chân, còn móc một mắt của anh ta đi!
Anh ta căm hận Tân Vũ Phong làm mình bị thương thành ra như này, hai anh ta biến thành bộ dạng người không ra người quý không ra quỷ!
Tần Thiên Lâm cúi đầu xuống, cánh tay phải được làm bằng máy móc nắm chặt rồi thả ra, trong mắt chứa đầy thù hận ngút trời!
“Cùm cụp” một tiếng.
Quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi bị cạy ra.
Tân Thiên Lâm bỗng cảm thấy phấn khích, lập tức di dời sự chú ý: “Mở rồi sao?”
Người làm gật gật đầu: “Vâng”.
Tân Thiên Lâm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Bỏ đi!
Hiện tại, quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi đã bị cạy ra rồi, dù có gì đó không đúng đi nữa thì đã làm sao?
Chẳng lẽ hài cốt của Thượng Quan Uyển Nhi còn có thể bay ra hay sao?
Tân Thiên Lâm ngẫm nghĩ, tay cầm điện thoại đưa tầm nhìn của camera nhắm tới quan tài, từ từ đi tới trước quan tài, chiêm ngưỡng khuôn mặt tức giận méo mó của Tân Vũ Phong.
"Tần Vũ Phong, anh trai tốt của tôi, có phải đã nhiều năm rồi anh chưa được nhìn thấy mẹ ruột của mình đúng không?"
Tần Thiên Lâm cười sằng sặc một cách quái dị: “Yên tâm, tôi sẽ thành toàn cho hai mẹ con mấy người. Anh mở hai mắt ra mà nhìn cho kỹ mẹ ruột của mình đi!”
Lời nói này, cực kỳ độc ác!
Đào mộ mẹ ruột của Tần Vũ Phong, mưu đồ hiểm ác như thế lại còn nói như thể đang làm việc tốt, thành toàn cho tình cảm mẫu tử của Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi!
Cuối cùng, lời nói của Tần Thiên Lâm vừa dứt, nắp quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi cũng bị nhấc lên. Tân Vũ Phong siết chặt nắm đấm, cả người run rẩy, từ nãy giờ vẫn không ngừng run rẩy.
Nên biết rằng cho dù có rơi vào vòng vây của trăm ngàn đại quân, anh cũng chưa hề có một giây phút luống cuống nào cả.
Nhưng mà một giây sau đó, động tác của Tân Vũ Phong ngừng lại, cả người hoàn toàn rơi vào kinh ngạc.
Đồng tử của Tân Vũ Phong bỗng nhiên co rút lại nhỏ như mũi kim, khuôn mặt ngập tràn vẻ không thể nào tin được! Làm sao... Làm sao lại như thế được? Tân Thiên Lâm nhìn phản ứng của Tân Vũ Phong cũng sững sờ! Nhìn thấy mẹ ruột của mình lại có thể giật bắn mình như thế sao?
Tân Thiên Lâm ngẫm nghĩ, trên mặt mang theo nét cười lạnh nghiêng đầu nhìn bên trong quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi. Thế nhưng, sau khi nhìn vào trong quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại trong chớp mắt.
Một lúc lâu sau đó, anh ta mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc và giận dữ: “Chuyện gì thế này? Thi thể của người đàn bà để tiện kia đâu?”
“Nói đi! Nói đi!”
- ------------------