Nhưng luồng kiếm khí đó lại hoàn toàn tránh được cơ thể của các Kiếm sĩ Thiết Ưng.
Không làm tổn thương đến các Kiếm sĩ Thiết Ưng, một chút cũng không có!
“Kiếm khí từ Hiên Viên kiếm của Tân Vũ Phong đã đạt tới mức đọ vô cùng tinh thông!”
“Trời ơi! Cho dù Tân Vũ Phong vừa mới làm nổ tung chính bản thân mình rồi sau đó lập tức tỉnh lại, liền lấy được Hiên Viên kiếm, hiện tại cũng chỉ có không đến bốn ngày!”
“Đúng vậy, Tân Vũ Phong đã tinh thông Hiên Viên kiếm đến trình độ như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau khi lấy được Hiên Viên kiếm?! Đây chính là một thiên tài!”
“Theo tôi, còn hơn cả như thế nữa!”
Một người nói: “Các cậu có nhớ không, chính là lúc trước khi chúng ta đi vào, giữa trời và đất đột nhiên xuất hiện dị tượng, Tử khí bay từ phía đông tới!”
“Tôi e rằng chỉ có dáng vẻ của Hiên Viên kiếm mới có thể làm cho dị tượng như vậy xuất hiện!”
Mà hiện tại, Tân Vũ Phong vừa mới lấy được Hiên Viên kiếm, lâu nhất cũng chưa qua mấy ngày, ngắn nhất cũng chỉ có mấy canh giờ thôi Vậy mà kiếm đạo của Tân Vũ Phong lại thành thạo như vậy.
Là bởi vì trước đó Tân Vũ Phong đã nghiên cứu hết mười tám loại vũ khí, hay là anh đã nhanh chóng lĩnh ngộ ra kiếm ý của Hiên Viên kiếm trong khoảng thời gian ngắn?
Thôi bỏ đi, bất kể là như thế nào, đều là trình độ mà Nam Tuấn Sái không làm được!
Nếu như bản thân là anh ấy, thì chắc chẩn sẽ không thể làm được điều đó!
Trong lòng của Tống Trung Hãn và những người khác cũng kinh hãi không ngừng.
Sao có thể mạnh mẽ đến như vậy chứ!
Cũng may!
Cũng may là không có đắc tội thẳng thừng với Tân Vũ Phong!
May mà trước giờ chưa từng nhìn thấy sức mạnh thật sự của Tân Vũ Phong, cũng may là đã xin lỗi Tân Vũ Phong để cứu Linh Hoa đã bị ngộ độc thực phẩm vì ăn phải hồ lô tử thanh.
Nếu không, Tống Trung Hãn thật sự không dám nghĩ tới hậu quả sắp tới mình sẽ phải đối mặt!
Giờ phút này, Tân Vũ Phong không có chút tâm tư nào, để suy nghĩ về phản ứng của người Tây Nam Miêu Cương.
Hiên Viên kiếm ở trong tay của Tân Vũ Phong hướng về phía các Kiếm sĩ Thiết Ưng, tức giận nói: “Kiếm sĩ Thiết Ưng các người, nối giáo cho giặc, còn không mau quỳ gối khuất phục!”
Thủ lĩnh của Kiếm sĩ Thiết Ưng, không có một chút do dự nào.
Bây giờ, Tân Thiên Lâm đã trốn thoát và biến mất.
Còn lại hàng trăm Kiếm sĩ Thiết Ưng, nếu có súng trong tay, bọn họ còn có thể chống đỡ được Tân Vũ Phong.
Nhưng bây giờ, thủ lĩnh của Kiếm sĩ Thiết Ưng, lại cảm thấy mình thật là ngây thơ!
Những vũ khí nhiệt năng kia, căn bản là chưa kịp gây ra bất cứ tổn thương nào cho Tân Vũ Phong dù là nhỏ nhất, thì cũng đã bị Tân Vũ Phong một nhát chém nát!
‘Vẻ mặt chỉ huy của Kiếm sĩ Thiết Ưng rất phức tạp, không chỉ như vậy, Tân Vũ Phong còn để cho bọn họ sống sót!
Thủ lĩnh của chiến sĩ Thiết Ưng, đơn giản nhanh chóng, dẫn đầu Chiến sĩ Thiết Ưng quỳ trước mặt Tân Vũ Phong ngay tại chỗ.
Dù sao cũng không phải lân đầu tiên anh ta quỳ xuống trước mặt Tân Vũ Phong!
Lúc anh mới vào vừa rồi, ngay cả thiếu gia Tân Thiên Lâm cũng nhận ra Tân Vũ Phong là một cao nhân, anh liền không chút do dự mà quỳ xuống!
So với sinh tồn, đầu gối của họ có thể cứng hơn được bao nhiêu chứ?
Nghĩ vậy, thủ lĩnh của Kiếm sĩ Thiết Ưng liền mở miệng nói: “Thầy Tân Vũ Phong! Kiếm sĩ Thiết Ưng chúng tôi sống dưới trướng của vua Tần, chúng tôi cũng là nghe lời người khác! Mong thầy Tân Vũ Phong có thể thứ lỗi cho sự mạo phạm trước kia của chúng tôi! “
“Đúng vậy, thưa ngài, đó là bởi vì chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn…”
“Chúng tôi thực sự là bị con mồi béo bở làm mù mắt!”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ ngôi nhà kho báu tràn ngập tiếng nói của các Kiếm sĩ Thiết Ưng đang cầu xin lòng thương xót.