Thử thách của La Phù Sơn, chắc chẩn sẽ có nhiều nguy hiểm, đến lúc đó tự bảo vệ được cho bản thân và sư phụ là tốt lắm, không thể giúp đỡ cho người khác.
Tuy người đàn ông trước mặt này có chút đáng ghét, nhưng nếu chết một cách oan ức ở trước mặt mình thì Cố Khánh cũng thấy khó chịu trong lòng.
Ý định ban đầu của Cố Khánh là thuyết phục đối phương không nên leo núi.
Nhưng không biết vì cái gì, khi nói ra lại trở nên khó nghe như vậy.
Lúc này, Cố Khánh cũng là âm thầm cần răng, vô cùng hối hận.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, giống như bát nước hắt đi không thể nào lấy lại được.
Mà những lời tiếp theo của Tân Vũ Phong cũng vượt xa dự đoán trong lòng Cố Khánh.
“Vậy thì sao, đừng nói đến một La Phù Sơn nhỏ bé này, chỉ là một cái thử thách mà thôi, kể cả khắp thiên hạ cũng không có nơi nào mà tôi không đi được: Sắc mặt Tân Vũ Phong mang theo vài phần tự hào, không khó để nhận ra Tân Vũ Phong khinh thường lời thách đấu của La Phù Sơn.
Cố Khánh nghe vậy thì trợn mắt nhìn vẻ xem thường Tân Vũ Phong: “Thôi, cái đồ chém gió khoác lác!”
Vẻ mặt Cố Khánh tràn đầy nghỉ ngờ nhìn Tân Vũ Phong, hiển nhiên là hoàn toàn không tin những gì Tân Vũ Phong đang nói.
Thay vào đó, cô ta cho rằng Tân Vũ Phong chỉ đang khoác lác mà thôi.
Rõ ràng là Tân Vũ Phong nhận ra được sự nghỉ ngờ của Cố Khánh, nhưng Tân Vũ Phong chỉ thản nhiên cười, cũng không thật sự quan tâm đến.
Với Tân Vũ Phong mà nói nếu phải so đo với tất cả nghi ngờ của mọi người thì Tân Vũ Phong thật sự không thể kham nối, chỉ quan tâm đến những lời chất vấn của người khác là đủ rồi.
Cố Khánh nhìn phản ứng của Tân Vũ Phong, cuối cùng chỉ có bất lực, thầm quyết định trong lòng.
Nếu đến lúc đó Tân Vũ Phong thật sự gặp rắc rối gì, có thể nằm trong phạm vi giúp đỡ của mình thì sẽ cố gẳng giúp, còn nếu không thể giúp thì thôi quên Nói chung là Cố Khánh cũng không phải là đức mẹ Maria, thật sự không muốn vì một người xa lạ mà ảnh hưởng đến sự an toàn của chính mình và sư phụ.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua khá uy nghiêm lại vang lên.
“Bây giờ, tôi tuyên bố thử thách chính thức bắt đầu.”
Giọng nói này phát ra từ miệng của Tam trưởng lão.
Theo lệnh của Tam trưởng lão, tất cả các cao thủ có mặt ở đây đều bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình, chuẩn bị leo lên đỉnh La Phù Sơn.
Những người có thể đến đây và sẵn sàng tham gia thử thách của La Phù Sơn đều là những cao thủ có một trình độ nhất định.
Có một mức độ chắc chản về việc vượt qua thử thách.
Cao thủ xung quanh sớm đã thể hiện bản lĩnh cao cường của mình.
Có người dùng nội kình hóa cánh, bước đi nhẹ nhàng và nhanh nhẹn hơn nhiều so với khinh công thông thường, Tân Vũ Phong nhìn một cảnh này không khỏi đưa tay sờ cằm của mình.
Xem ra, thao tác nội kình của mọi người đều khác nhau.
Giống như loại nội kình hóa cánh, từ trước đến giờ Tân Vũ Phong đều không có nghĩ đến.
Cũng có người bắt đầu dùng khinh công hoặc là kêu gọi vật cưỡi của chính mình.
Công Tôn Vũ đã cùng các vị cao thủ của Long Hổ Sơn cưỡi hạc trắng đi trước một bước.
Trên đường lên núi, cũng có rất nhiều cạm bãy.
Chỉ ở trên mặt đất cũng đã có bãy bằng các cái hố.
Nhiều người bước lên không cẩn thận, đạp hụt rồi té mạnh xuống hố.