*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh… Anh muốn làm cái gì?”
Lâm Yến Vân nhíu mày, theo bản năng sinh ra dự cảm xấu “Trước đây trong cuộc họp thường niên của Hạng gia, cô vẫn còn kiêu ngạo, dựa vào sự hỗ trợ của Hạng Hồng Vũ, được anh ta chống lưng, muốn ép tôi và Lâm Kiều Như quỳ xuống! Bây giờ, cô cũng nên quỳ xuống!”
Tân Vũ Phong lạnh lùng mở miệng “Anh đừng làm ra kiểu được voi đòi tiên nữa!”
Cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa hình dung ra sự tình, tưởng có thể tùy ý xử lý Tân Vũ Phong.
“Ha ha… Nếu cô không muốn, coi như tôi không tới đây, xin phép cô tôi đi trước!”
Tân Vũ Phong bước đi mà không ngoảnh mặt lại phía sau.
“Á… Từ từ!”
Lâm Yến Vân không nghĩ tới anh sẽ quyết đoán như vậy, vội vàng cầu xin: “Hôm nay tôi đã coi như nhận lỗi với anh rồi, tôi quỳ xuống là được chứ gì?”
“Rầm!”
Hai đầu gối cô ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nhưng trên mặt vẫn là tràn ngập sự không cam lòng, nhịn không được liền thúc giục nói: “Này…như vậy là được rồi phải không? Tôi đã quỳ xuống rồi, anh mau lấy tiền ra đi!”
“Còn chưa đủ!”
Tân Vũ Phong lắc läc đầu, trong mắt hiện lên một sự hời hợt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Lâm Yến Vân, những gì cô nợ tôi, cô đã trả hết! Nhưng những năm gần đây, cô còn thiếu Lâm Kiều Như, còn chưa trả được chút nào! Bởi vì cô, Lâm Kiều Như thiếu chút nữa rơi vào tay Kiều Thiên Mã, thậm chí bị bán đấu giá trước mặt mọi người!”
“Tôi muốn cô lập tức gọi cho Lâm Kiều Như, gọi video, cúi đầu chín mươi chín cái!
Chờ cô cúi đầu xong, tất cả ân oán xưa giờ giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bội”
Lời này, giống như là một cây roi vô hình, hung hăng đánh Lâm Yến Vân.
Cô ta có thể nén giận, quỳ xuống chân của Tân Vũ Phong xin tha.
Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ xin lỗi Lâm Kiều Như!
Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô ta!
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn khinh bỉ Lâm Kiều Như, coi thường người chị em cùng cha khác mẹ đó.
Bất kể ngoại hình hay tài năng, Lâm Kiều Như đều lấn áp cô ta, hơn cô ta một cái đầu, cái này làm cho cô ta ghen ghét đến điên cuồng.
Ai ngờ hiện tại, quyền sinh tử của cô ta lại bị Lâm Kiều Như kiểm soát.
“Không! Tôi sẽ không đồng ý!”
Lâm Yến Vân cắn răng, gương mặt vô cùng dữ tợn, giống như lệ quỷ.
“Đây là cơ hội cuối cùng của cô! Cô, không còn sự lựa chọn nào khác!”
Tần Vũ Phong lạnh như băng nhìn cô, bất luận là cái gì cũng không thể xoay chuyển đường sống Đột nhiên, Lâm Yến Vân như là nghĩ tới cái gì đó, lập tức phản ứng lại đây: “Tên kia, anh căn bản không có mười lăm tỷ đồng, anh chơi tôi đúng không? Cho dù anh có thế chấp nhà đi chăng nữa, cũng không thể thu được mấy tỷ trong nửa giờ! Anh cố ý gạt tôi, vì muốn nhìn thấy tôi xấu mặt!”
*Tôi hỏi lại một lần, cô có gọi điện thoại cho Lâm Kiều Như hay không!” Tân Vũ Phong mất kiên nhắn hỏi.
“Không gọi! Anh thực sự cho rằng tôi đây là một con ngốc sao, tôi sẽ không nhìn ra lời nói dối vụng về này sao?”
Cô ta cho răng mình đã nhận ra chân tướng.
“Tách!”
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong búng tay một cái.
Lập tức có mấy người đàn ông cường tráng, ôm một cái tủ sắt màu đen đi vào trong “Kẹt kẹt!”
Tủ sắt mở ra, bên trong có một đống xấp tiền màu đỏ!
Ước chừng khoảng mười lăm tỷ đồng!