Vất vả cực khổ nuôi Lâm Kiều Như trưởng thành, thì lại phát hiện ra do vất vả lâu ngày bản thân đã bị bệnh ung thư.
Không dễ dàng gì mới thấy hy vọng chữa khỏi hoàn toàn, thì lại bị Lâm Quốc Triều uy hiếp.
Nếu như những tấm ảnh kia bị lan truyền ra ngoài, bà thật sự không muốn sống nữa!
“Hu hu hu… Tôi không muốn sống nữa…”
Đột nhiên Triệu Như Lan đứng dậy khỏi giường bệnh, sau đó sải bước đi đến bên cửa sổ, hình như muốn nhảy lầu tự sát.
“Mẹ, đừng mài”
Lâm Kiều Như lập tức ôm lấy bà, tóm lấy eo bà kéo lại.
Dương Nguyệt Dung ở phía bên kia điện thoại cũng nghe thấy hết những lời kích động của bà, bà ta càng uy hiếp.
mạnh hơn: “Hồ ly tinh, mệnh của bà chẳng đáng một đồng, đừng mong tự sát để được người khác đồng tình.
Hoặc là giao biệt thự ra đây, hoặc là tôi sẽ khiến bà tiếng xấu lan xa, không có lựa chọn thứ ba.”
Đối mặt với lời uy hiếp lạnh lùng vô tình ấy, Lâm Kiều Như cũng tuyệt vọng.
Nếu như căn biệt thự này là của cô, đừng nói vài trăm tỷ, cho dù vài nghìn tỷ cô cũng giao ra ngay lập túc không do dự chút nào.
Nhưng căn biệt thự này là quà của Tổng giám đốc Lư tặng cho Tân Vũ Phong, cô không biết nên mở miệng thế nào, cũng không muốn dùng đạo đức để cưỡng ép Tần Vũ Phong.
Nào ngờ ngay sau đó, Tân Vũ Phong đã trực tiếp cầm lấy điện thoại, rồi nói với hai người Lâm Quốc Triều và Dương Nguyệt Dung: “Hai người làm vậy chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Xấu hổ thì đáng giá mấy đồng?”
Dương Nguyệt Dung khinh thường nói: “Con mụ hồ ly tinh kia quyến rũ chồng tôi, tôi còn chưa tìm bà ta tính sổ đâu, hiện giờ dùng căn biệt thự này coi như đền bù thiệt hại cho tôi! Tân Vũ Phong, không phải cậu thích Lâm Kiều Như, muốn làm anh hùng sao? Hiện giờ tôi cho cậu cơ hội đó, cậu phải biết nắm cho chắc nhé!”
“Được, tôi đồng ý!” Tân Vũ Phong trầm giọng nói.
“Thật sao?”
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi đến mức Dương Nguyệt Dung cũng cảm thấy có chút khó tin, bà ta còn tưởng rằng anh đang đùa nữa.
“Bây giờ tôi sẽ đến nhà họ Lâm, để giao chìa khóa biệt thự cho các người, nhưng mà phải tiêu hủy toàn bộ những tấm ảnh chụp kia, không được để lại một tấm nào!”
Giọng Tần Vũ Phong rất dứt khoát, không để người khác có cơ hội kháng cự.
“Được được được!”
Dương Nguyệt Dung vội vàng đồng ý, giống như sợ anh nuốt lời vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Tân Vũ Phong nhìn về phía hai mẹ con Lâm Kiều Như rồi nói: “Đừng sợ, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh sẽ bảo vệ hai người.”
Trong lòng Lâm Kiều Như giống như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm động không thể diễn tả bằng lời.
“Hu hu hu… Vũ Phong, đều tại dì không tốt, nêu như không phải tại dì, cháu sẽ không bị người ta lấy mất căn biệt thự vài trăm tỷ đó.”
Triệu Như Lan vô cùng áy náy tự trách bản thân.
“Dì triệu, so với danh sự của dì, căn biệt thự kia không đáng gì, huống chỉ…”
Giọng nói của Tần Vũ Phong lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt vô cùng sắc bén, anh gắn lên từng từ từng chữ: “Đồ của Tần Vũ Phong này, không phải dễ cầm như vậy! Nhà họ Lâm đã vô sỉ như thế, vậy thì sau này, cháu sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”
- ------------------