“Đường lui của Thiên Vũ đại nhân sẽ bị chặt đứt hết!”
Thanh Long cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
“Thôi”
Tần Vũ Phong lúc này mở mắt ra, trong mắt mang theo sự sắc bén.
Đó là sự kiên định!
“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền! Tần Vũ Phong tôi chưa từng sợ!”
“Xông lên là được! Tôi nhất định sẽ cứu Kiều Như ra!”
Máy liên lạc không hẹn mà đồng thời truyền đến âm thanh của 11 người:
“Vâng!”
“Mười hai vệ trung thiệt huyết, thề sống chết đi theo Thiên Vũ đại nhân!”
tô rất nhanh đã nghe được địa điểm cần đến ở dưới lầu.
Là một trung tâm thương mại bị bỏ đi.
Nó là một trung tâm thương mại trước kia của một nhóm thể lực nước ngoài đã bị Tần Vũ Phong đuổi ra khỏi Dương Hải, bởi vì đi quá gấp gáp, không kịp chuyển nhượng lại.
Hiện tại, bởi vì không được tu sửa, những cửa hàng bên trong đã bỏ đi toàn bộ, trở thành một trung tâm thương mại hoang phế.
Ban ngày ban mặt, sau khi lên lầu hai, bên trong tối đen, âm thanh từng trận gió thổi đến.
Tần Vũ Phong mím môi: “Đừng cậy mình mạnh, mở đèn pin lên, cẩn thận địch phục kích!”
“Vâng!”
Ánh sáng của đèn pin nháy mắt sáng lên, mười mấy ngọn đèn ánh sáng, nháy mắt biến nơi này từ chỗ duỗi tay không thấy năm ngón tay, chiếu sáng hơn rất nhiều, nhìn gì cũng không còn khó khăn nữa.
Đoàn người dọc theo đường đi đến đỉnh tòa nhà, tầng cao nhất có một ít cửa sổ, khiến cho không gian không còn u tối như vậy nữa.
Tần Vũ Phong thấy rõ cảnh tượng trước mắt, khiến anh không thể tin nổi!
Lâm Kiều Như tóc mai rối tung, thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn toàn mồ hôi, thở không ra hơi, rõ ràng là đã trải qua một trận chiến đấu!
“Kiều Như!”
Tần Vũ Phong lập tức lòng nóng như lửa đốt, chạy về phía Lâm Kiều Như! “Tân Vũ Phong?” Lâm Kiều Như nhìn về phía Tần Vũ Phong, đồng tử của một đôi đôi mắt đẹp hơi co lại: “Sao anh lại tới đây, nơi này có mai phục, mau đi đi!”
“Anh sao có thể để em ở lại chỗ này!”.
Tần Vũ Phong nói: “Kiều Như, chẳng lẽ em đã quên, anh đã thề phải bảo vệ em sao?”
Lúc này, có một bóng dáng duyên dáng và đầy mê hoặc, bước ra từ bóng tối.
Những bước chân đó nhẹ nhàng giống như bước chân của mèo vậy.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã có thể nhận ra đối phương.
“Hay là...từ bỏ cái gọi là người yêu, tham sống sợ chết!” Vũ Nương híp mắt lại câu nói cuối cùng, đột nhiên tăng âm lượng lên!
“Mọi người ra đây đi!”
Bàn tay mềm mại của Vũ Nương vung lên, từ bên ngoài cửa sổ, trong hành lang, những nơi Tần Vũ Phong vừa rồi không đi qua đều có người bịt mặt chạy ra!..
Ước chừng cũng có khoảng hơn 1000 người!
Đám người nhiều như nước chảy, lấy Tần Vũ Phong làm trung tâm của mười hai vệ trung thiết huyết mà đánh úp sang!
- ------------------