Lâm Kiều Như dĩ nhiên đồng ý.
Ở chung một chỗ với Tần Vũ Phong trong một thời gian, thứ Lâm Kiều Như học được nhiều nhất, chính là biết chờ đợi.
Trước kia cô ấy không hiểu, tại sao Tần Vũ Phong lại bận rộn như vậy. Mà bây giờ Lâm Kiều Như đã hiểu được, Tần Vũ Phong có quyền lực càng lớn, thì trách nhiệm càng nhiều.
Tần Vũ Phong có thực lực càng mạnh, trọng trách trên người lại càng nặng.
Thế nên, Lâm Kiều Như cũng không nói thêm gì nữa, bảo đảm với Tần Vũ Phong chắc chắn sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Tần Vũ Phong nghe cô đảm bảo như vậy, mới an tâm thoải mái rời đi.
Chỉ là trước khi đi, Tần Vũ Phong giao phó với mười hai vệ trung thiết huyết còn có Tiêu Mặc Chiến, phải bảo vệ tốt Lâm Kiều Như.
Thật ra Tần Vũ Phong cũng không cần lo lắng cho an nguy của cô như vậy.
Đầu tiên là uy danh của Tần Vũ Phong vang xa, thân là cao thủ, phong quang vô lượng, ai dám mạo phạm người phụ nữ của anh chứ?
Còn nữa, Lâm Kiều Như bây giờ, tự bản thân cũng có năng lực tự vệ, là bản tông sư.
Ở trong giang hồ Đại Hạ, ám kình đỉnh cũng có thể được gọi là nhân tài kiệt xuất, huống chi Lâm Kiều Như sớm đã vượt qua cảnh giới ám kình đỉnh rồi.
Chẳng qua là Tần Vũ Phong theo thói quen mà dặn dò, thật ra thì không cần phải quá lo lắng cho an toàn của Lâm Kiều Như.
Dàn xếp đâu đấy hết thảy xong, Tần Vũ Phong mới cùng Công Tôn Vũ rời khỏi phủ Thượng Quan, đi Long Hổ Sơn trước.
Đến Long Hổ Sơn, chỉ thấy núi cao sừng sững, cao vút tận mây, vươn tầm mắt ra xa, chỉ thấy một mảnh xanh biếc.
Đây vốn cũng không phải là chỗ tông môn ẩn thế mà Tần Vũ Phong trong tưởng tượng, nhìn qua, so với những ngọn núi và suối nước bình thường, cũng không có gì khác lắm.
Thậm chí nếu như so với Tây Nam Miêu Cương mà nói, mặc dù so với Tây Nam Miêu Cương cao lớn sừng sững hơn, nhưng lại không có Thập Vạn Đại Sơn trùng điệp như ở Tây Nam Miêu Cương.
“Anh Công Tôn, chúng ta đến rồi sao?”
Tần Vũ Phong nhíu mày, vẻ mặt có phần rối rắm. Công Tôn Vũ cười nói: “Đúng, mà cũng không đúng
Tần Vũ Phong nếu không phải đã tập mãi thành thói quen với, phong cách ăn nói lấp lửng thâm sâu của Công Tôn Vũ, giờ phút này chỉ sợ muốn nổi giận với anh ta rồi.
“Lời này là có ý gì?” Tần Vũ Phong hỏi.
“Hoa không phải hoa, mà sương cũng không phải sương, anh Tần Vũ Phong làm sao biết, thứ mình thấy trước mắt, là sự thật đây?”
Công Tôn Vũ vừa nói, phất ống tay áo lên, thiên địa trước mắt bỗng nhiên thay đổi. Núi cao chim hót, suối trong nước chảy, tiên âm văng vắng, bên tại không dứt.
“Này…
Tần Vũ Phong trong một khoảnh khắc, giật mình sững sờ không thôi.
Công Tôn Vũ ngẩng đầu: “Còn đây là trận pháp Long Hổ Sơn của chúng tôi, theo lời nói của người thế tục nói, là thủ thuật có tác dụng che mắt.”
Tần Vũ Phong oán thầm, đến lúc khoe khoang lại ăn nói bá đạo như vậy.
Tần Vũ Phong mở miệng lần nữa: “Tôi không phải hỏi thủ thuật che mắt này, tôi hỏi là tiếng nhạc từ đâu mà đến thế?”
“Còn đây là bản nhạc thần tiên, là vì bảo bối trân quý của Long Hổ Sơn, được Diệu Âm nương tử tạo nên tiếng nhạc, mỗi ngày vì nó mà cất tiếng đàn.
Tần Vũ Phong nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Công Tôn Vũ, có chút yên lặng.
“Anh Công Tôn, anh có biết lần trước tôi nghe được tiếng đàn tương tự, là lúc nào không?”
“A? Khi nào?”
“Chính là khi tôi đi tới Tây Vực Miêu Cương lúc trước
Vẻ mặt Tần Vũ Phong nghiêm túc, bắt chước Công Tôn Vũ nghiền ngẫm từng chữ một: “Ở trong huyệt mộ, tiên âm nổi lên, ở cạnh tôi trong thời gian tâm trí mê loạn, tàn sát lẫn nhau…
Sắc mặt Công Tôn Vũ cứng ngắc, khỏe miệng co giật.
“Ma âm vào tai, sao có thể nào đánh đồng với Long Hổ Sơn tiên âm của tôi được!”
Tần Vũ Phong vội họ một tiếng.
“Long Hổ Sơn, thật sự là chốn tiên cảnh đấy!”