Cơn mưa lớn này, rơi xuống rồi lại tạnh.
Mây đen bao phủ bầu trời che lấp mặt trời không còn thấy đâu nữa, ánh hoàng hôn giăng qua bầu trời, một vòm sáng xé rách bầu trời xuất hiện, sau đó màn đêm buông xuống.
“Tại sao vẫn chưa quay lại?”
Công tử Linh Hoa đã không còn kiên nhẫn nữa, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân.
Anh ta không cảm thấy rằng có điều gì đó đã xảy ra với Hắc Phong Song Sát.
Dù sao thì Hắc Phong Song Sát, hai người đều là thực lực cường giả tông sư, công tử Linh Hoa cũng biết hai người phối hợp với nhau, có thể so sánh với tông sư đỉnh.
Không thể nào không quay lại được?
Ngay cả khi thực sự gặp phải cao thủ gì đó, trong Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương, ai có thể là đối thủ của họ?
Ngay cả khi họ thực sự có đối thủ, thì cũng phải kiêng dè bố của anh ta, trại chủ trại Hắc Thủy chứ?
Xét cho cùng, đó cũng là tả hữu hộ pháp của trại Häc Thủy, cho dù là Nam Tuấn Sái tổng trại chủ, thì cũng phải nể mặt mấy phần.
Không ai dám trả lời.
Không ai có thể hiểu rằng Hắc Phong Song Sát chỉ bắt một tên nhãi Ám Kình đỉnh mà thôi, vì sao vẫn chưa quay lại.
Công tử Linh Hoa đi đi lại lại mấy lần trong sân, cuối cùng hạ lệnh lên đường đi tìm hai người Hắc Phong Song Sát.
“Người đâu! Đi cùng với bản công tử, đi tìm hai người Häc Phong Song Sát!”
Công tử Linh Hoa ra lệnh một tiếng, vệ sĩ và đám thổ phỉ trong sân nhao nhao lên đáp lời: “Vâng!”
Một đội hùng mạnh, đi trong đêm, cứ như vậy mà lên đường.
Xét cho cùng, Dù sao thì trại Hắc Thủy cũng nằm trong Thập Vạn Đại Sơn, địa hình dốc và hiểm trở, hoặc là rừng rậm, nên có phương thức liên lạc đặc biệt.
Đặc biệt là trong khu rừng này, con đường Hắc Phong Song Sát đuổi theo Tân Vũ Phong, để lại rất nhiều dấu vết.
Mọi người lần theo dấu vết do Hắc Phong Song Sát để lại, chẳng mấy chốc đã đến một thung lũng.
Đến đây thì không còn dấu vết gì nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhận ra trong thung lũng này, đã trở thành một mảnh hỗn độn!
Thảm thực vật trong phạm vi bán kính bị tiêu diệt hoàn toàn, không thấy được chim chóc và thú dữ nào, rõ ràng đã xảy ra một trận chiến lớn.
Vì trời vừa mới đổ mưa to nên vết đánh nhau và vết máu trên mặt đất đã không còn nữa.
Trong không khí chỉ còn mùi ẩm ướt của bùn sau cơn mưa.
Nếu không phải vì những cái cây đã bị cháy rụi hết, những loài chim và muông thú biến mất, thì sẽ chẳng có dấu vết của một trận chiến lớn nào cả.
“Chuyện này…”
Công tử Linh Hoa đứng ở nơi chính giữa, một mặt kinh ngạc.
Rốt cuộc là người nào, đã trải qua một trận chiến lớn này ở đây sao?
Dấu tích do Hắc Phong Song Sát để lại cũng dừng lại tại đây.
Không phải là Hắc Phong Song Sát đã xảy.
ra chuyện gì rồi chứ?
Công tử Linh Hoa nhìn dấu vết trận chiến trước mặt, suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Không ổn! Mau tìm kiếm xung quanh đây, nhất định phải tìm được Häc Phong Song Sát!”
“Vâng!” Mọi người nhận lệnh của công tử Linh Hoa, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Chẳng bao lâu, có người đã trở lại.
“Báo cáo cậu chủ! Nơi xuống dốc về phía nam phía trước, tôi đã tìm thấy một nửa thân dưới của hai người họ, nhìn theo cách ăn mặc.
của họ, rất có thể là Hắc Phong Song Sát”
Con ngươi công tử Linh Hoa co rút lại Không thểt Sao có thể như vậy được?
“Tiếp tục tìm!” Công tử Linh Hoa không hề tin chút nào: “Cẩn thận cái miệng quạ của cậu, đừng nói nhảm với tôi! Trừ khi cậu tìm được thứ gì đó để chứng minh… đó là thi thể của Häc Phong Song Sát, nếu không thì đừng có nói năng vớ vẩn cho bản công tử, đợi bản công tử gặp được Hắc Phong Song Sát, sẽ lột da của cậu xuống!”
“Vâng, vâng!”
Trán của người đó đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, quay lại tiếp tục tìm kiếm.
Chẳng bao lâu, ở nơi dốc hơn xuống dốc, anh ta tìm thấy phần thân trên của Hắc Phong Song Sát.
Vì có một thanh gỗ chặn lại nên không lăn ra xa hơn.
Lần này, phần thân trên Hắc Phong Song Sát đã được nâng về.
Mặc dù khuôn mặt của họ hơi tái đi do mưa, nhưng các đặc điểm của họ vẫn rất rõ ràng, trong túi họ còn có lệnh bài tả hữu hộ pháp của trại Hắc Thủy.