Tần Vũ Phong ở trong Long Hổ Sơn nghỉ ngơi du ngoạn vài ngày, cuối cùng cũng tới thời khắc La Thiên Đại Tiểu khai mạc.
“Tần Vũ Phong, thay quần áo, cùng tôi đi xem lễ đi.”
Công Tôn Vũ gõ cửa phòng Tần Vũ Phong, lấy áo choàng cho Tần Vũ Phong. Trải qua mấy ngày ở chung, Tần Vũ Phong phát hiện con người Công Tôn Vũ này, vẫn là một người khá là thú vị.
Nhưng có điều Công Tôn Vũ có chút cổ hủ quá mức, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, một câu sư thúc bá, hai câu sư thúc bá, nghe xong mà cả người Tần Vũ Phong cũng không được tự nhiên.
Nói trắng ra là, do Lão thiên sư cho anh một chút mặt mũi gọi anh một tiếng tiểu hữu, chứ trong lòng Công Tôn Vũ nhất định không cam lòng gọi anh một tiếng sư thúc bá
Tần Vũ Phong đã hiểu thấu những người này, không nói là hiểu rõ thì cũng hiểu được một ít.
Bởi vậy, Tần Vũ Phong cùng Công Tôn Vũ lén ước định, khi gọi tên, Lão thiên sư nể mặt gọi anh một tiếng tiểu hữu, không có nghĩa là anh còn có tư cách ngồi ăn cùng chưởng môn của Long Hổ Sơn, Tần Vũ Phong cũng không có mặt dày như vậy.
Vì vậy về mặt riêng tư, Tần Vũ Phong và Công Tôn Vũ xưng hô huynh đệ.
Theo lý mà nói, Tần Vũ Phong tuổi còn nhỏ hơn.
Nhưng ở trong lòng Công Tôn Vũ, thế này đã là cực hạn, phải kêu bằng hữu của sư phụ một tiếng đệ đệ, anh ta thật sự là quá mức đắc ý đi.
Dù sao kể từ đó, Tần Vũ Phong còn ở lại đây thì trong lòng Công Tôn Vũ cũng tốt hơn rất nhiều. Tần Vũ Phong đi theo Công Tôn Vũ, tới địa điểm tổ chức La Thiên Đại Tiểu.
Toàn bộ đệ tử của Long Hổ Sơn, bất luận là đại sư huynh giống như Công Tôn Vũ xuống núi, vẫn là các đệ tử vốn lưu thủ ở môn phái, hoặc là vừa mới học đi, cháu của Công Tôn Vũ toàn bộ đều ở đây.
Nhiều đệ tử của Long Hổ Sơn, bắt đầu cử hành hành động cúng tế.
Ba bàn thờ phía trên được gọi là Phổ Thiên, thờ ba nghìn sáu trăm bài vị; ba bàn thờ ở giữa gọi là Châu Thiên, thiết đặt hai nghìn bốn trăm bài vị; tầng ba là La Thiên, thờ cúng một ngàn hai trăm bài vị.
Cầu cho muôn dân thiên hạ quốc thái dân an, cầu cho mưa thuận gió hoà, cầu cho dân chúng an cư lạc nghiệp.
Tần Vũ Phong ngồi ở phòng quan sát, tùy thời phối hợp một vài lưu trình, dần dần cũng bắt đầu nhập vào.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm khi La Thiên Đại Tiểu cử hành được một nửa.
Long Hổ Sơn có một vị khách không mời mà đến.
Một kiếm từ phía tây đến, người kiếm hợp nhất. Tần Vũ Phong giật mình, thậm chí con tưởng rằng Diệp Cô Thành đến đây.
Tuy nhiên, khi làn khói từ thanh kiếm tan đi, bóng người dần trở nên rõ ràng, một bộ đồ màu đen mỏng, sau lưng là một hộp kiếm khổng lồ, mười hai thanh kiếm dài cắm vào, và một thanh trong tay.
Tuy rằng thấy không rõ chính mặt, nhưng tuyệt đối không có khả năng là Diệp Cô Thành.
Tần Vũ Phong theo bản năng đứng dậy.
“Kiếm Trần?!”
Trong Long Hổ Sơn, có người nhận ra người tới, kinh ngac mở miệng.
“Kiếm Trần? Đó là người nào?” Tần Vũ Phong xoay người hỏi.
Người nọ nhận ra Tần Vũ Phong, là vị khách mấy ngày nay tới đây, chắp tay: “Khách quý có điều không biết, đây chính là đại sư huynh Vạn Kiếm Minh, Kiếm Trần, chính là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi!”
Trong lúc nhất thời, mọi người ở Long Hổ Sơn đều nhận ra Kiếm Trần, đều thấy khẩn trương hơn.
La Thiên Đại Tiểu, trường hợp trọng yếu như thế, Kiếm Trần không mời mà đến, phương thức lên sân khấu khách khí như thế phải chăng có ngụ ý như thế nào?
Mà đại sư huynh một thế hệ trẻ tuổi của Long Hổ Sơn, giờ phút này đứng ở trên đài cúng bái, vẻ mặt nóng lòng muốn thử tài.
Công Tôn Vũ cũng là lần đầu tiên, nhìn thấy con người Kiếm Trần!
Nhưng Công Tôn Vũ đã sớm nghe nói qua danh tiếng của Kiếm Trần.
Nghe nói là một thế hệ tuổi trẻ Vạn Kiếm Minh một gã đệ tử xuất chúng nhất.
Công Tôn Vũ nhất thời có chút tò mò, không biết bản thân anh ta là đại sư huynh một thế hệ trẻ tuổi của Long
Hổ Sơn, Kiếm Trần đều là nhân tài kiệt xuất của một thế hệ trẻ tuổi Vạn Kiếm Minh. Không biết hai người bọn họ, thực lực của ai tốt hơn?
Công Tôn Vũ trong lúc nhất thời, có chút nóng lòng muốn thử tài!
Mà lúc này, mọi người vẫn chưa hoàn hồn trước chuyến viếng thăm đột ngột của Kiếm Trần “Vù!”