Toàn bộ người bên phía Đại Hạ đều đã nhìn thấy cục diện trước mắt, trái tìm ai nấy đều nhảy lên đến cố họng.
Lần này tuyệt đối không hề đơn giản!
Bọn họ chỉ dựa vào mắt thường, cơ bản không có cách nào nhìn ra thân hình của Kitano Takeshi, cần phải tăng cường nội kình dẫn nhập vào trong hai mắt mới có thể miễn cưỡng nhìn ra được bóng dáng của Kitano Takeshi. Nhanh như thiểm điện!
Trong lúc điện quang hỏa thạch, thân hình của Kitano Takeshi đã vọt tới trước mặt chiến thần Thiên Vũ.
Trái tim tất cả mọi người đều bị xách lên, điên cuồng đập loạn!
Nhạc Linh Linh cảm giác khó mà tin được, hai mắt trừng lên thật to. Thậm chí trong lòng cô ta còn có vài phần sợ hãi, liệu một giây tiếp theo có phải sẽ… không.
Ở lần tiếp theo cô ta chớp mắt, sau đó mở ra, lập tức nhìn thấy chiến thần Thiên Vũ bị một kiếm của Kitano Takeshi đâm xuyên qua.
Nhạc Linh Linh giật mình, trong miệng hét lên một tiếng không.
Giây tiếp theo.
Hai tay anh cầm trường kiếm, trực tiếp ngăn ở trước mặt bản thân, đúng lúc nghênh tiếp một kiếm của Kitano Takeshi đâm tới.
Ngay sau đó, đương một tiếng, binh khí chạm vào nhau, tia lửa nháy mắt văng ra khắp nơi.
Ánh lửa chói mắt, cơ hồ sắp sửa đốt cháy cả bầu trời này.
Gần như chỉ trong nháy mắt, ánh lửa đã bao trùm lấy hai người, nhưng rất nhanh, bên trong ánh lửa lóe ra đao quang kiếm ảnh, từ trong ngọn lửa hiện ra.
Ánh lửa nhanh chóng từ từ tiêu tán, thân ảnh hai người dần dần lộ ra.
Trên người cả hai không hề dính một đốm lửa nào, góc áo vẫn nhanh nhẹn như cũ, hoàn toàn không giống vừa từ trong lửa bước ra.
Mọi người ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Cao thủ quyết đấu khiến cho người ta thấy hoa cả mắt, nhìn mà than thở!
Mặc dù Đông Hoàng và Đại Hạ đều xem thường võ giả đối phương phái ra xuất chiến, nhưng trong lòng bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.
Hai võ giả này chính là cao thủ mà cả đời bọn họ cũng chỉ có thể nhìn từ phía sau.
Cho dù bọn họ theo đuổi cả đời, cũng không thể đạt được một nửa trình độ của hai người kia.
Giờ phút này, triền đấu giữa chiến thần Thiên Vũ và Kitano Takeshi vẫn còn đang diễn ra, càng đánh tiếp, Kitano Takeshi lại càng giật mình sợ hãi.
Bởi vì càng tiếp tục dây dưa, Kitano Takeshi càng phát hiện, sức chống đỡ của chiến thần Thiên Vũ hình như còn trên cả ông ta.
Cho dù là tu vi hay là lý giải trên phương diện kiếm đạo.
Mặc dù bây giờ hai người nhìn như ngang sức ngang tài, khó phân cao thấp.
Nhưng trong lòng ông ta biết rõ, mỗi một chiêu mà ông ta đưa ra, chiến thần Thiên Vũ đều dùng cách thức hoàn hảo nhất hóa giải.
Anh cũng không phải miễn cưỡng chống đỡ, lại càng không phải hoảng hốt đánh bừa, mà là thành thạo điêu luyện, hết sức hoàn mỹ, hóa giải toàn bộ chiêu thức của ông ta!
Như vậy thực sự có thể nói rõ, mặc dù tuổi của anh không lớn, nhưng tu vi trên võ đạo tuyệt đối không thấp!
Tu vi hoàn toàn không dưới ông ta, thậm chí còn có thể nói là…cao hơn tu vi của ông ta không ít.
Ý nghĩ này suýt chút nữa đã làm cho ông ta giật mình sợ hãi.
Ông ta suy nghĩ, quyết định không hề do dự sử dụng một trong những tuyệt học độc môn của ông ta, Bạo Viêm Hoàng Kiếm!
Phải biết rằng, đây không chỉ là tuyệt chiêu của bản thân ông ta mà còn là chiêu thức mà ông ta đã lĩnh ngộ được từ trong thanh kiếm Kusanagi, chính là kiếm ý của thanh kiếm Kusanagi!
Trong lòng Kitano Takeshi vô cùng rõ ràng, có rất nhiều võ giả, cho dù đi tới thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cũng không thể lĩnh ngộ ra được một phần kiếm ý. Còn bản thân ông ta, đã sớm lĩnh ngộ ra được không chỉ một đạo.
Ông ta chính là Kitano Takeshi, cao thủ võ đạo hàng đầu Đông Hoàng, bắt buộc phải là một trong số những kẻ dẫn đầu.
Ông ta có lòng tin, một khi ông ta sử xuất ra kiếm ý của bản thân, đến lúc đó, chiến thần Thiên Vũ chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.