Trước kia, cho dù là Tân Vũ Phong hay là Huyền Vũ còn là mười hai vệ trung thiết huyết, cũng không có thói quen hút thuốc.
Thanh Long hút thuốc ngay từ ban đầu, chẳng qua từ sau khi thiết lập tổ mười hai vệ trung thiết huyết liền chậm rãi từ bỏ.
Bởi vì anh ấy không còn nữa.
Mũi Bạch Hứa Trạch giống như là mũi chó. Cho dù Thanh Long hút một điếu ở bên ngoài, sau khi trở lại doanh trướng, Bạch Hứa Trạch cũng có thể nhanh chóng phân biệt ra mùi khói trên người Thanh Long, sau đó ghét bỏ mùi khói trên người Thanh Long quá nặng, đuổi Thanh Long đi thay quần áo.
tắm rửa.
Lâu dần, Thanh Long cũng cảm thấy phiền phức, dần dần liền không hút nữa.
Huyền Vũ dường như cũng nhớ tới chuyện này, cười khổ một tiếng nói: “Nếu như Bạch Hứa Trạch còn sống, cái mũi chó kia đã sớm đánh hơi thấy mùi và đã cấu véo hai chúng ta.”
Tân Vũ Phong thở ra một làn khói mù, không có trả lời.
Hai người yên lặng trong thư phòng, chia sẻ hai điếu thuốc đắng chát, sau đó dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn.
“Mấy ngày này, hút thuốc không ít nhỉ”
Tân Vũ Phong nhìn thoáng qua gạt tàn nói.
Huyền Vũ ừ một tiếng: “Thằng nhóc Thanh Long này hút rất nhiều, nói không có ai quản nữa, về sau liền tự do tự tại. ..
Nhưng khóc nhiều nhất cũng là cậu ta”
Tân Vũ Phong ngửa đầu thở dài: “Nếu như sau đó không thể tiếp nhận, tự mình ở đây xem đi”
Huyền Vũ lắc đầu: “Xem nhiều lần như vậy cũng không thiếu một lần này”
Tân Vũ Phong ừ một tiếng, tiếp tục ấn nút phát hình.
Tên ria mép kia tuốt thanh kiếm Tachi từ bên hông ra, vung kiếm hai lần với Bạch Hứa Trạch. Kiếm khí trực tiếp xé rách quần áo vốn đã cực kỳ rách rưới của Bạch Hứa Trạch, hoàn toàn mất đi vai trò che phủ của nó.
Bạch Hứa Trạch thần sắc lạnh lùng, không rên một tiếng.
Tên ria mép cười quái dị một tiếng: “Tao ngược lại muốn xem xem, mày có thể bình tĩnh đến khi nào!”
Rất nhanh liền có người từ bên ngoài bưng một cái chậu than vào, phía trên đặt vào một cái cặp gắp than bị đốt đến đỏ.
rực.
Ria mép cùng mấy người Đông Hoàng khác dồn dập lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Làm bỏng hắn!”
“Đốt hắn!”
“Để tôi để tôi!”
Một người Đông Hoàng cướp được gắp than, sau đó đứng ở trước mặt Bạch Hứa Trạch.
“Người Đại Hạ cứng mồm cứng miệng! Dùng cái này đốt mày, thiêu chín mày! Xem mày có thể mạnh miệng đến khi nào! Ha ha hai”
Mấy tên đó đồng thời phát ra tiếng cười to suồng sã.
Tiếng cười quỷ dị, quanh quẩn ở trong thư phòng.
Huyền Vũ cắn răng, không nói một lời.
“Khốn nạn.
Cho dù tính tình bình tĩnh như Tân Vũ Phong, nhìn cảnh tượng trước mắt này cũng không nhịn được chửi thề ra tiếng.
Bên trong loa phát thanh truyền đến kìm sắt chạm vào da thịt, tiếng vang cháy khét phát ra.
Nhưng từ đầu đến cuối không có truyền đến tiếng kêu rên của Bạch Hứa Trạch.
Huyền Vũ đã chịu đựng không nổi, hai mắt đỏ quạch, run rẩy đốt thêm một điếu nữa, đứng trước cửa sổ sát đất, không.
nói một lời.
Tân Vũ Phong cũng đang bức bách bản thân tiếp tục coi.
Khắc cốt ghi tâm!
Phải nhớ kỹ vào ngày đó, có người đã làm cái gì đối với đồng đội chiến hữu của anh, đối với đồng bào Đại Hạ của anh!
Phải nhớ kỹ, Bạch Hứa Trạch là hy sinh như thế nào!
Rất nhanh, trong tâm mắt của Tân Vũ Phong, cảnh tượng ở trên màn hình, da thịt cả nửa người của Bạch Hứa Trạch đã bị kẹp gắp than đốt đến lở loét.