Sắc mặt của Lăng Khiếu Thịnh vừa xanh xao vừa tái mét, nhưng vốn là không còn sức để hản bác.
Dẫu sao thì anh ta đã thật sự buông lời nói trong vòng một chiêu sẽ đánh bại đối thủ, nhưng sau đó lại bị ép quỳ gối xin tha trước đối thủ.
Còn Tần Vũ Phong cũng thực sự có khả năng một chiêu là chế ngự được địch.
Lăng Khiếu Thịnh nghiến răng.
Thậm chí anh ta bắt đầu cảm thấy Tần Vũ Phong có phải là do ông trời phái tới đối đầu với anh ta, phái đến khống chế anh ta hay không?
Nhưng lúc này cho dù trong lòng Lăng Khiếu Thịnh có nghìn phần không phục hay vạn lần không cam lòng thì cũng không thể nói gì.
Xét cho cùng, Tần Vũ Phong là người được đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đặt kỳ vọng cao.
Nếu anh ta nói điều gì đó mình thích vào lúc này, sợ là anh ta sẽ bị đám đông tấn công một lần nữa.
Tần Vũ Phong lạnh lùng hít một hơi thật sâu và đứng trên võ đài.
Người chủ trì bắt đầu giới thiệu về Tần Vũ Phong.
Nhưng mà, khi người chủ trì giới thiệu Tần Vũ Phong, sắc mặt của ông ta không được dễ nhìn cho lắm.
“Bây giờ, mọi người có thể thấy được trên sân lúc này chính là tuyển thủ của Đại Hạ. Tôi nghĩ mọi người chắc chắn đều đã biết đến võ giả Tần Vũ Phong rồi. Nghe nói, Tần Vũ Phong đã đánh bại Saemon ở đại hội giao lưu đêm trước.”
Người chủ trì nói một cách ngắn gọn súc tích, sau khi chỉ nói về thành tích chiến đấu nổi bật nhất của Tần Vũ Phong ở Đông Hoàng thì liền ngậm miệng.
Còn về việc võ quán số một của Đạp Bình Đông Hoàng và mười tám phân quán Võ quán Tanaka đẳng sau thì không đề cập đến một chữ.
Tần Vũ Phong nhún vai, cảm thấy chả có gì cả.
Xem ra cái bọn giặc lùn cỏn con vẫn còn biết xấu hổ.
Nhưng đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ bên dưới võ đài lại không hề cảm thấy hài lòng.
“Nói cho hết có được được không, tại sao lại không nói về Võ quán Tanaka?”
“Trước kia thì luôn mồm luôn miệng nói Tần Vũ Phong của chúng tôi là thiên tài, sao bây giờ không giới thiệu?”
“Đúng, nói hết ra đi, nói có một nửa thì làm cái gì chứ?”
Giữa sự yêu cầu này, sắc mặt của người chủ trì cứng đờ đến tột đỉnh.
Tần Vũ Phong bất lực mỉm cười xua tay với những người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, ra hiệu cho họ im lặng.
Động tác tay của Tần Vũ Phong còn hữu dụng hơn rất nhiều so với việc người chủ trì cứ nhấn mạnh mọi người phải im lặng thế nào đi nữa.
Bên phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đột nhiên yên lặng trở lại.
Sắc mặt của Tần Vũ Phong lạnh lùng, bị mọi người nhìn chăm chú.
Nhưng Tần Vũ Phong không chút hoảng loạn.
Phải biết là một võ giả bình thường khi đối mặt với sự chú ý của khán giả, ít nhiều thì lúc đầu cũng có một chút mất bình tĩnh.
Nhưng Tần Vũ Phong thì không có một chút nào, anh vẫn rất điềm tĩnh.
Đương nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tần Vũ Phong được chú ý.
Ngay sau đó, người chủ trì đã thông báo đối thủ của Tần Vũ Phong cũng lên sân.
Cái tên An Mai Anh được xướng lên từ người chủ trì, bên phía đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng liền nhốn nháo lên!
“An Mai Anh!”
“Chị An Mai AnhI”
Bởi vì sự ồn ào náo động của bên Đông Hoàng nên Tần Vũ Phong cũng vô thức tìm kiếm đối thủ của mình trong khu vực của đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng.
Tại chỗ ngồi của đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng, một người phụ nữ trong bộ đồ đi săn màu trắng đứng dậy.
Người phụ nữ có mái tóc đen được sửa sang theo kiểu kinh điển của Đông Hoàng, hai bên tóc được búi gọn gàng, xõa xuống bên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Tóc mái đen dày xõa xuống lông mày của người phụ nữ làm tăng thêm sự u ám.