Nếu như để Đao Cuồng biết được anh ta đã dùng hết tất cả sức.
mạnh của mình, nhưng vẫn không tài nào khiến kẻ địch rút kiếm ra khỏi vỏ…
Lăng Khiếu Thịnh chắc mẩm ông ta sẽ chiến tranh lạnh với anh ta.
Anh ta không dám nghĩ đến hậu quả nữa.
“Trước mắt, anh ta buộc phải khiến cho Hirano rút quỷ kiếm Muramasa ra khỏi vỏ.
Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, e rằng sẽ xảy ra kết cục giống như Nhạc Linh Linh lúc nãy.
Anh ta đã dùng hết sức lực của mình.
Nhưng kẻ thù vẫn cứ thản nhiên như thế.
Lăng Khiếu Thịnh biết rắng ngày hôm nay anh ta không thể tạo nên kỳ tích đột phá cảnh giới trong trận chiến giống như Nhạc Linh Linh được.
Dẫu sao…
Lăng Khiếu Thịnh bây giờ đã đạt cảnh giới Tông Sư mất rồi.
Đã đạt đến cảnh giới Tông Sư rồi, giờ muốn nâng cấp còn khó hơn lên trời.
‘Vỗn dĩ đạt đến cảnh giới Tông Sư đã đỉnh cao nhất định của các.
cấp tu luyện rồi. Nếu muốn phát triển thêm một bước nữa thì…
Nỗ lực, cơ hội, may mắn và cả sự giúp đỡ của các loại bảo vật trong trời đất,..
Đầu không được phép thiếu bất kỳ thứ nào.
Đột phá cảnh giới giữa trận chiến.
Lăng Khiếu Thịnh chỉ mới nghe nói về điều đó mà thôi.
Mà những gì nghe được chưa chắc đã là sự thật.
Lăng Khiếu Thịnh không đủ tự tin để có thể tạo nên kỳ tích như: Nhạc Linh Linh.
Lỡ như đến lúc sức mạnh của anh ta bị vắt kiệt, mà Hirano vẫn chưa rút đao ra…
Thì anh ta sẽ xong đời!
Giống như con cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc Hirano giết chết!
Thực ra, đổi lại là lúc trước Lăng Khiếu Thịnh chưa chắc sẽ chịu đấu cùng Hirano.
Nhưng bây giờ, trong cuộc phỏng vấn của người chủ trì cuộc thị, Lăng Khiếu Thịnh đã ăn nói ngông cuồng như vậy.
Nào là chắc chắn sẽ chiến thẳng đối thủ.
Thậm chí còn nói là sẽ đánh thẳng chỉ trong vòng một chiêu.
Bây giờ nó lại trở thành một trò hề.
Nhưng nếu anh ta trực tiếp đầu hàng.
Hoặc là bị đánh đến tơi bời… Thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Lúc này, trong lòng Lăng Khiếu Thịnh lại nghĩ đến một chuyện.
Không nhất thiết phải thẳng.
Nhưng…
Nhất định không được để cho thua quá thê thảm!
Ít nhất cũng phải đánh qua đánh lại, cân bằng sức lực giữa hai bên!
Nếu không, Lăng Khiếu Thịnh thực sự không biết tìm cái lỗ ở đâu để chui xuống nữa!
Lúc này, Lăng Khiếu Thịnh hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh trở lại.
Một khi rối rắm thì cuộc chiến sẽ kết thúc.
Cũng may hiện tại Hirano cũng không có tung sức mạnh thật sự ra, chỉ chống đỡ mà thôi.
Cho nên từ nấy tới giờ, tâm lý của Lăng Khiếu Thịnh vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.
“Đành liều Lăng Khiếu Thịnh nghiến răng nói.
Anh ta quyết định lấy một trong những bí thuật mà thầy Đao Cuồng đã dạy cho mình.
Khai Sơn Chưởng!
Lần đầu tiên Lăng Khiếu Thịnh gặp Tân Vũ Phong là khi ở sân bay.
Để thăm dò sức mạnh của Tân Vũ Phong, anh ta đã sử dụng tất cả các chiêu thức.
Biến chưởng thành đao.
Sức mạnh vượt qua hầu hết các loại vũ khí.
Nghĩ đến đây, Lăng Khiếu Thịnh thu lại thanh đao to lớn của mình.
Hirano nhìn tư thế của Lăng Khiếu Thịnh và nở nụ cười chế nhạo.
“Ồ? Sao lại cất đao rồi? Anh định nhận thua rồi à?”
Lăng Khiếu Thịnh không nói gì.
Không phải anh ta không muốn.
Mà là không dám.
Lăng Khiếu Thịnh đã phải dùng 200% lòng can đảm mới có thể chiến đấu với Hirano.
Huống chỉ là tuyên chiến với Hirano.
Có một trăm lá gan thì Lăng Khiếu Thịnh cũng không dám làm chuyện đó.
Nếu như không phải trước khi trận đấu diễn ra anh ta đã khua môi múa mép, thì giờ đây có lế anh ta đã nhận thua từ lâu rồi.