Tần Vũ Phong dừng một chút, sau đó mở miệng trấn an nói: “Ông Nhạc không cần sốt ruột như vậy, không phải chúng ta vẫn ổn đấy à?”
Nhạc Quốc Phong lại thở dài một cái: “Cho nên lúc này tôi mới sợ đây! Lỡ như các anh xảy ra chút chuyện gì, thì tôi phải làm sao bây giờ!”
Tần Vũ Phong cười cười, không nói thêm gì.
Nhìn phản ứng của Nhạc Quốc Phong, hẳn là Nhạc Linh Linh vẫn chưa dám nói cho ông ta biết chuyện anh dẫn theo đám người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đến võ quán Tanaka đánh nhau.
Tần Vũ Phong mở miệng nói: “Ông Nhạc, chúng ta vẫn nên xuống lầu ăn sáng trước đã, ông đi xuống trước, lát nữa tôi xuống sau là được.
Nhạc Quốc Phong dứt khoát lắc đầu: “Tôi nào có tâm trạng gì mà ăn cơm chứ? Anh mau đi đi, tôi ở đây chờ anh!”
Tần Vũ Phong khẽ gật đầu, đi thẳng vào toilet rửa mặt, không lâu sau thì thay một bộ quần áo khác bước ra, gật nhẹ đầu với Nhạc Quốc Phong: “Chúng ta đi thôi.
Nhạc Quốc Phong ừ một tiếng, xụ mặt đi xuống nhà ăn ở tầng một cùng Tần Vũ Phong ăn cơm.
Tần Vũ Phong vừa bước đến nhà ăn ở tầng một, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Vũ Phong.
Nhạc Quốc Phong mới đầu còn tưởng rằng, bởi vì hôm qua Tần Vũ Phong so tài với Saemon mới thu hút nhiều ánh nhìn như vậy, cũng không quá để tâm.
Mãi đến khi Nhạc Quốc Phong và Tần Vũ Phong ngồi xuống chỗ người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đang ăn sáng, mọi người xung quanh bắt đầu tiếp lời với Tần Vũ Phong, Nhạc Quốc Phong mới dần dần phát giác ra.
“Tần Vũ Phong, anh biết không, hiện tại toàn bộ Đông Hoàng đang truyền ầm lên kìa! Nói rằng Đại Hạ chúng ta xuất hiện một thiên tài “kinh trần tuyệt diễm đấy!” Một người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ nói.
“Đúng đúng, nào chỉ là thiên tài chứ? Bọn họ nói Tần Vũ Phong là yêu nghiệt cơ!”
Nhạc Quốc Phong chẳng hiểu gì hết, nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Là bởi vì Tần Vũ Phong chiến thắng Saemon à?”
Người lên tiếng điên cuồng lắc đầu: “Đâu chỉ vậy! Đoàn trưởng, là ông không biết đêm qua xảy ra chuyện gì đấy thôi!”
Nhạc Quốc Phong vẻ mặt ngưng trọng, tâm trạng trầm xuống, hiểu ra đêm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì khác mà mình vẫn chưa biết.
“Rốt cuộc là như thế nào?” Nhạc Quốc Phong hỏi.
Thiền Nguyên Dung nhấp một ngụm sữa đậu nành, hằng giọng một cái rồi nói: “Là như vậy này, đoàn trưởng. Đêm qua, lúc Tần Vũ Phong và Saemon đánh nhau, chúng tôi phát hiện Saemon đã sử dụng một môn bí pháp mà hoàng thất Đại Hạ chúng ta giấu riêng Vương Đạo Sát Quyền
Nghe thấy bốn chữ Vương Đạo Sát Quyền, con người của Nhạc Quốc Phong lập tức co rút lại.
Vương Đạo Sát Quyền! Nhạc Quốc Phong đương nhiên biết, Vương Đạo Sát Quyền là một môn bí pháp hoàng thất Đại Hạ giấu riêng.
Nhạc Quốc Phong vội vàng hỏi: “Sao lại như vậy được? Vì sao một người Đông Hoàng lại…
Thiền Nguyễn Dung tiếp tục nói: “Saemon sử dụng Vương Đạo Sát Quyền thức thứ nhất, đặt tên là Sơn Hà Quyền, lúc này chúng tôi mới biết, Vương Đạo Sát Quyền của Đại Hạ đã bị người Đông Hoàng học trộm rồi.”
Nhạc Quốc Phong đứng bật dậy từ trên chỗ ngồi, trong miệng liên tục nói không ổn rồi!: “Tôi phải lập tức báo cáo chuyện này lên phía trên!”
Nhạc Linh Linh vội giữ chặt Nhạc Quốc Phong, nói: “Bố à, bố chờ thêm một chút đi, nghe bà Thiền nói xong đã!”
Nhạc Quốc Phong ngập tràn nghi ngờ ngồi xuống.
Thiền Nguyên Dung nói tiếp: “Đêm qua, Tần Vũ Phong đã bắt được một đệ tử của Saemon, dẫn theo chúng tôi đến nơi Vương Đạo Sát Quyền bị lưu truyền tới Đông Hoàng, sau đó… Tần Vũ Phong tiêu hủy toàn bộ bí tịch Sơn Hà Quyền và Vương Đạo Sát Quyền mà Đông Hoàng hiện có.”
Sau khi nghe Thiền Nguyên Dung khái quát đơn giản chuyện bọn họ trải qua tối hôm qua xong, Nhạc Quốc Phong kinh ngạc đến mức sắp rớt cả cằm.
Ông ta trợn mắt há mồm, nhìn Tần Vũ Phong nói: “Anh… ANh dẫn theo bọn họ, náo loạn ra chuyện lớn như vậy à?”