Trước tiên, Tần Vũ Phong tự dùng năng lực của bản thân có được Hiên Viên Kiếm, liều chết mới tìm được ở Tây Nam Miêu Cương.
Chưa kể trong quá khứ, Tần Vũ Phong là chiến thần Thiên Vũ lập được rất nhiều công trạng như đánh đuổi Man Di, đẩy lùi trăm vạn binh lính. Những công trạng này còn không phải vì sự bình yên của Đại Hạ mà lập nên sao?
Phải biết rằng, trước lúc Tần Vũ Phong đi đến vùng biên giới bộc lộ tài năng của mình, thì nơi đây mặc dù được xem là trung tâm của Đế Đô Đại Hạ không phải chịu thiệt thòi gì, nhưng ở biên giới phía Bắc thì chiến tranh liên miên không dứt.
Thậm chí là những người dân ở vùng lân cận biên giới đều lầm than cơ cực, bị sát hại dã man. Cho dù là những thế lực bên ngoài lén lút đột nhập vào thì đám binh lính kia vẫn mặc kệ khiến cho dân chúng phải hứng chịu tất cả.
Nhưng Tần Vũ Phong vừa đến đã dùng thủ đoạn bạo lực, cưỡng ép đánh lui thế lực bọn ngoại bang đóng ở biên giới phía bắc.
Lại đánh liên tiếp mấy trận nữa khiến nhưng đất nước nhỏ lân cận sợ hãi vô cùng, quy thuận Đại Hạ còn không kịp, sao còn dám mạo phạm chứ?
Đặc biệt là lúc mà Tần Vũ Phong làm chiến thần Thiên Vũ thì quản quân vô cùng nghiêm ngặt, đặt ra những quy tắc vô cùng nghiêm khắc, không một ai dám đụng đến người dân ở vùng lân cận biên cương.
So với chuyện này thì những việc làm của Tứ hoàng tử trên triều đình đối với người dân mà nói thì chỉ là một ân huệ nhỏ, không đáng nhắc đến.
Dù sao, nếu như không có Tần Vũ Phong đổ máu chiến đấu ở tiền tuyến, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ thì chính sách triều đình có tốt thế nào, giảm thuế nhiều đến đầu cũng không có tác dụng gì.
Đủ loại công lao như vậy, Tần Vũ Phong có thể nói là đã vì Đại Hạ mà đầu rơi máu chảy. Vậy mà hoàng để lại vì chính mình mà tùy tiện ban hỗn cho người con gái của Tần Vũ Phong, còn đòi hỏi anh phải không có chút bất mãn nào?
Còn chỉ vì Tần Vũ Phong đoạt lấy cô dâu của Tứ hoàng tử, có Hiên Viên Kiếm trong tay mà hoàng đế muốn xem anh là kẻ làm phản sao?
Đây không phải là qua cầu rút ván, không phải ăn cháo đá bát thì là cái gì chứ.
Tần Vũ Phong chiến đấu biến biên giới phía bắc thành một tấm sắt kín kẽ, một con kiến cũng không chui lọt. Kết quả lúc thực lực anh giảm sút, hoàng đế liền bãi miễn chức vụ của anh, thậm chí còn biến anh thành một kẻ tạo phản.
Lúc này người dân trong khi buôn chuyện chỉ cần đào sâu chuyện này một chút liền cảm thấy rằng nếu là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không giao Hiên Viên Kiếm ra.
Hoàng đế phải làm như vậy là vì trước kia cách chức Tần Vũ Phong quá dứt khoát và chuyện ban hôn người con gái của Tần Vũ Phong cho Tứ hoàng tử đã khiến anh mất hết thể diện.
Đủ loại nguyên nhân cộng lại khiến cho hoàng đế mặc dù thèm khát Hiên Viên Kiếm nhưng cũng không muốn trở mặt với Tần Vũ Phong.
Muốn như thế nào chứ?
Vốn dĩ là muốn không được.
Cho nên, hoàng đế chỉ có thể thông qua chuyện treo thưởng tính mạng của Tần Vũ Phong để cướp đoạt Hiên Viên Kiếm về.
Ngay lập tức, trên khắp đầu đường cuối ngõ ở Đại Hạ, tai mắt của hoàng thất ở khắp mọi nơi. Người dân nhắc đến hoàng đế Đại Hạ đều bất lực lắc đầu.
Mà bên phía người dân dù thở bài bất lực vẫn lựa chọn đứng về phía Tần Vũ Phong. Nhưng kẻ thù của Tần Vũ Phong thì không nghĩ như vậy.
Nói đến đây thì Tần Vũ Phong ở Đế Độ, đâu đâu cũng là kẻ thù.
Nhất là Tứ hoàng tử, bị Tần Vũ Phong náo loạn hôn lễ, thậm chí ở trước mặt bao nhiêu người cướp Lâm Kiều Như đi, hại Tứ hoàng tử mất hết thể diện.
Có thể nói rằng, lúc trước Tứ hoàng tử mời những gia tộc danh giá ở Đế Đô đến có bao nhiêu đắc ý thì hiện tại có chừng đó mất mặt.
Tần Vũ Phong quả thật khiến anh ta mất hết thể diện làm người rồi.
Sắc mặt Tứ hoàng tử u ám, dường như không khác gì một thanh sắt đen, nắm đấm nắm chặt răng cắn mạnh như muốn cắn ra máu.
“Tần Vũ Phong ơi là Tần Vũ Phong thù này không báo tôi thề sẽ không làm người nữa.” Tứ hoàng tử ngồi trước bàn trong thư phòng tự lẩm bẩm một mình.
Trong mắt anh ta hiện lên sự hận thù: “Đợi ngày tôi bắt được anh thì nhất định sẽ chém anh một ngàn nhát, khiến anh đau đớn đến không muốn sống nữa.
Ngay lúc này ngoài cửa sổ trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang. Nhưng trong phòng của Tứ hoàng tử lại u ám làm sao.