Nghe thấy Nam Tuấn Sái gọi mình, khuôn mặt Tần Thiên Lâm lộ ra vẻ mất kiên nhẫn thấy rõ.
Nam Tuấn Sái vội vàng tới trước mặt Tần Thiên Lâm chắp tay: “Cậu chủ Tần Thiên Lâm, mọi chuyện là như vậy, cậu xem, chúng tôi đã tấn công hơn nửa ngày rồi, vậy mà không còn một dấu vết nào… Trong vòng ba ngày, sợ rằng không thể thông được. “À!”
Tần Thiên Lâm cúi đầu và lại giở thêm một trang sách nữa.
Nam Tuấn Sái liếm môi, ông ta còn định nói gì nữa: “Cậu thấy, chúng ta có thể.
Tự nhiên Tần Thiên Lâm ngẩng đầu lên cười lạnh lùng. “Nam Tuấn Sái, ông xem thời gian ông ở đây nói lung tung với tôi chỉ bằng ông ra đánh thêm vào chiêu nữa.
Nam Tuấn Sải cúi đầu, im lặng không nói gì, giống như nếu Tần Thiên Lâm không thay đổi quyết định là sẽ không đi vậy.
Tần Thiên Lâm bị ông ta che mất nên cũng không có tâm trạng để đọc sách. Anh ta cau mày, mất kiên nhẫn đẩy Nam Tuấn Sải ra rồi bước tới. “Mọi người nghe tôi nói đây!”
“Mọi người đều nói Tần Thiên Lâm tôi là người lương thiện, cũng không muốn nhìn thấy mọi người ở đây ra tay vô ích. Mọi người đã cống hiến suốt quãng thời gian vừa qua vậy nên chúng ta có phúc cùng hưởng đúng không?”
Mặc dù kiếm sĩ Thiết Ưng không biết lúc này Tần Thiên Lâm đang che giấu điều gì nhưng tất cả cùng lên tiếng ủng hộ. “Đúng vậy!”
“Thiếu chủ nói rất đúng, chúng ta có phúc cùng hưởng.” Khóe miệng Tần Thiên Lâm cong lên, anh ta cười nhếch miệng: “Như vậy đi, nếu mọi người đánh đổ được bức tường này thì ta sẽ có thưởng lớn”
“Tất cả mọi người chỉ cần bỏ ra công sức thì chúng ta nhất định sẽ thưởng bảo vật. Chính là những đồ được lấy ra từ kho báu lần trước.”
“Những người cống hiến nhiều nhất… không phải không có khả năng sẽ được thưởng một chút bí tịch cấp huyền “Nhưng nếu có kẻ nào đục nước béo cò, hậu quả thế nào ta không nhắc lại nữa.
Bí tịch cấp huyền.
Đám người Tây Nam Miêu Cương nghe xong đồng tử đều co lại.
Bí tịch cấp huyền là thế nào?
Có rất nhiều người ở đây còn chưa được dùng bí tịch cấp vàng.
Lần này không có ai nói gì.
Nhưng âm thanh tấn công vào bức tường càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Rõ ràng mọi người đều động lòng.
Tân Thiên Lâm cười nhếch mép.
Thực ra đây không phải là ý tưởng là Tân Thiên Lâm.
Mà chính là thuật trị người mà Tân Thiên Vương đã truyền cho anh ta biết.
€ó thưởng có phạt, ví dụ rõ ràng .
Củ cà rốt và cây gậy.
Đừng nói là người, đều loài không có trí khôn như lừa cũng phải chịu khuất phục.
Quả nhiên là rất có hiệu quả.
Tân Thiên Lâm cười thỏa mãn.
Xem ra cái thuật trị người mà Tân Thiên Vương lải nhải bên tai anh ta thật sự có tác dụng.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là…
Tần Thiên Lâm nhìn về phía Mộc Dung Chi Hiên giờ Mộc Dung Chi đã quay lại đám người của trại Mộc Thanh.
Lúc cô ta làm nghiêm túc, lúc thì không, không hề tập trung vào chuyện đánh phá bức tường.
Rõ ràng chỉ đang làm qua loa đại khái.
Nhưng Tần Thiên Lâm không hề khó chịu.
Dù sao đợi đến khi đám người này dùng hết sức phá được bức tường này thì anh ta cũng có cơ hội vào bên trong kho báu.
Nhưng nếu không phá được thì sao.
Tới lúc đó tất cả đám người này đều đã sức cùng lực kiệt.
Tần Thiên Lâm định cướp Mộc Dung Chỉ mua vui, anh ta cũng muốn xem xem tới lúc đó đám người này muốn liều mạng với anh ta thì có còn sức hay không.